TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 462

không chịu buông, cuối cùng Lê Tâm và Bích Dung phải hợp sức với nhau
mới kéo được sư phụ ra đấy.”

Thẩm Hành lộ rõ vẻ lúng túng. “Là ta không tốt, là ta không đúng, sau

này gặp dịp tiệc tùng trong cung ta sẽ không đụng đến giọt rượu nào nữa.”

Xem ra Thẩm Hành quả thực không có chút ấn tượng nào về chuyện

đêm qua cả.

Chẳng rõ vì sao, khi thu được kết luận này, tôi lại thầm thở phào một

hơi. Sau khi Thẩm Hành đi dự buổi chầu sớm, tôi lén kêu Bích Dung đi sắc
thuốc tránh thai rồi mang tới cho mình.

Nhìn chằm chằm vào bát thuốc, tôi tự dưng lại nghĩ tới Thẩm Hành.

Đột nhiên có người xông vào, tôi ngước mắt lên nhìn, thấy thì ra là

Thiện Lăng. Nhìn thấy Thiện Lăng tôi thấy hơi chột dạ, bàn tay bất giác
lỏng ra, bát thuốc liền rời xuống đất, nước thuốc bắn ra tung tóe.

Thiện Lăng nói với tôi: “Sư điệt, ta tới đây là để cầu xin con một

việc.”

Tôi và Thiện Lăng cùng rời khỏi phủ Thái tử.

Bây giờ đã sắp sang đầu hạ, Đại Phụng triều cũng bắt đầu nóng dần

lên, ngồi trong xe ngựa quả thực khá ngột ngạt. Tôi vừa phe phẩy chiếc
quạt tròn trong tay vừa hỏi Thiện Lăng: “Hôm nay sư thúc không cần dự
buổi chầu sớm ư?”

Thiện Lăng đáp: “Ta xin nghỉ rồi.”

Tôi lại hỏi: “Sư thúc kêu con ra ngoài này có phải là vì chuyện của

Phán Tình sư thúc không?”

Thiện Lăng hơi ngẩn ra. “Sao sư điệt lại biết vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.