TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 464

Tôi nhận lấy hộp gấm, nói: “Con hiểu mà.”

Thiện Lăng sau khi đưa tôi đến Linh Tê lâu thì liền dừng lại. “Sư muội

đang ở lầu hai.” Tôi khẽ gật đầu, sau đó một mình đi lên trên.

Cố Phán Tình lúc này đang ngồi một mình trước bàn, khi nhìn thấy tôi

cô ta khẽ cắn môi nói: “Cô tới rồi.”

Tôi hỏi thẳng: “Ta nghe Thiện sư thúc nói là cô có lời muốn nói với ta,

đúng vậy không?”

“Đúng vậy, ta quả thực có mấy lời muốn nói với cô.”

Tôi tự rót cho mình một chén trà, chậm rãi nhấp lấy mấy ngụm nhỏ.

“Ừm, ta nghe đây.”

“Đại Phụng triều bọn ta không giống như Thiên Long triều các cô, con

cái nhà quan lại sau khi hiểu chuyện liền được đưa tới Hằng Sơn học nghệ.
Khi vừa nhìn thấy Thái tử sư huynh lần đầu tiên, ta đã đem lòng yêu huynh
ấy rồi. Khi cô chưa xuất hiện, ai cũng biết ở Đại Phụng triều này người
xứng đôi với Thái tử sư huynh nhất chính là ta. Ta biết là Thái tử sư huynh
không thích ta, nhưng khi đó ta cứ ngỡ chờ sau khi ở bên nhau lâu rồi, Thái
tử sư huynh tự khắc sẽ thích ta thôi. Cô hãy nhìn mà xem, ta không hề xấu,
gia thế chẳng thua kém bất cứ ai, sư huynh thích cái gì ta cũng đều biết
rõ…”

Lồng ngực bỗng nhói đau, tôi liền đưa tay lên khẽ ấn một cái.

“Nhưng ta đối tốt với sư huynh đến mấy thì cũng vô dụng, vì trong

lòng huynh ấy từ đầu chí cuối chỉ có mỗi mình cô mà thôi. Ta đối tốt với
huynh ấy, huynh ấy chẳng thèm để tâm đến. Huynh ấy đối tốt với cô, cô
cũng chẳng thèm để tâm đến. Bây giờ ta rốt cuộc đã hiểu rồi, chuyện tình
cảm này cần phải đến từ hai phía, không thể miễn cưỡng được. Huynh ấy
đã không thích ta, vậy ta sẽ không thích huynh ấy nữa. Ta tin rằng đến một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.