TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 504

Thẩm Hành buồn bã nói: “Nàng ấy… chỉ nhất thời quên mất đường về

nhà mà thôi.” Hơi dừng một chút, y gượng nở một nụ cười, nói tiếp: “Trước
đó ta nhất quyết muốn bắt mạch cho nàng là vì thấy trên mặt nàng lờ mờ có
dấu hiệu của bệnh tật. Ta từng học về y thuật, cho nên khá tinh thông
phương diện này. Về sau nàng bị ngất, ta đã bắt mạch cho nàng, phát hiện
trong cơ thể nàng có một ngọn lửa độc, nếu không kịp thời chữa trị thì sau
này chỉ e sẽ biến thành bệnh nặng đấy.”

Tôi đưa mắt liếc nhìn thuốc trong bát, thấy nó đen thui như mực, chỉ

nhìn thoáng qua đã thấy khó uống rồi.

Thẩm Hành lại nói tiếp: “Nếu nàng không tin lời ta, ta có thể tìm tới

cho nàng mấy vị ngự y trong cung. Hoặc nếu nàng muốn, nàng có thể tự
mình đi tìm các vị đại phu trong đô thành mà xem bệnh…”

Tôi lắc đầu nói: “Ta đâu có nói là không tin ngài.” Ngó nhìn bát thuốc

thêm lần nữa, tôi nói tiếp: “Chờ thuốc nguội rồi ra sẽ uống.”

Thẩm Hành nói: “Cũng tốt, ta biết nàng sợ đắng…” Y chợt dừng lời

lại, nói chữa: “Ta đoán là nàng sợ đắng, cho nên đã chuẩn bị sẵn mứt rồi.”

Vị Thái tử điện hạ này quả là tâm tư tinh tế.

Tôi nói: “Đa tạ Thái tử điện hạ.”

Y hơi mấp máy bờ môi, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng

lại chỉ nở một nụ cười gượng gạo. “Vậy nàng uống thuốc xong thì hãy nghỉ
ngơi đi.”

Tôi khẽ gật đầu.

Y chăm chú nhìn tôi. “Có việc gì nàng cứ nói với Bích Dung và Lê

Tâm, hoặc không thì trực tiếp nói với ta cũng được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.