TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 610

Nhìn khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của nàng, rồi nghĩ tới bản thân nay

đã tuổi già sắc suy, dường như ngay cả xách hài cho A Uyển cũng không
xứng.

Thẩm Yến từ nhỏ đến lớn đều được người đời cực kỳ hâm mộ, nhưng

vào thời khắc này hắn lại trở nên tự ti.

Hắn mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng đầu hắn như bị cái gì đó

đè xuống, làm hắn không thể nói thành lời, đầu óc chỉ ngập tràn ý nghĩ “A
Uyển không nhận ra hắn”.

Thật ra cũng không thể trách Tạ Uyển được, Tạ Uyển qua đời đã hơn

mấy chục năm trên nhân gian, tính ra thì cũng mấy trăm năm dưới Địa phủ.
Khỏi bàn đến việc trước khi Tạ Uyển qua đời đã hiểu thông suốt, qua mấy
trăm năm sau này, gần như đến cả họ tên của mình nàng cũng quên hết bảy
tám phần.

Thẩm Yến đối với Tạ Uyển chỉ như một giấc mộng không đáng quan

tâm ở mấy kiếp trước.

Tạ Uyển thấy Thẩm Yến đứng yên ở cửa hang, chỉ yên lặng nhìn

nàng, nghĩ hắn nhất thời chưa chấp nhận được sự thật mình đã thành quỷ,
bèn đi tới an ủi: “Ông ơi, sống chết có số, ông cũng đừng đau lòng nữa.”
Ngừng một chút, Tạ Uyển lại nói: “Ông coi con còn chết khi trẻ tuổi này,
ông còn sống được rất lâu ấy chứ.”

Thấy hắn vẫn chỉ ngơ ngác nhìn mình, Tạ Uyển lại hỏi: “Có phải ông

nhớ tới người nhà không ạ?”

Rõ ràng quỷ không có tim, nhưng Thẩm Yến vẫn cứ cảm thấy ngực

trái đau âm ỉ. Hắn căng khóe miệng, giọng khàn khàn:

“Ta chỉ có một thê tử và con gái.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.