TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 611

Tạ Uyển nghe xong, cười nói: “Chắc ông rất yêu thê tử và con gái của

mình nhỉ.”

Lời này Tạ Uyển chỉ nói đại, lại không ngờ đối phương sẽ có phản

ứng lớn như vậy, hốc mắt lập tức đỏ, “Là… là ta có lỗi với nàng, không
chăm sóc hai người chu đáo.”

Tạ Uyển không trò chuyện nhiều với người trong nhiều năm, nên nhất

thời cũng không biết phải an ủi ông lão này thế nào, đành phải nói:

“Không có gì không có gì đâu, đều đã là chuyện khi còn sống, chờ

uống canh Mạnh bà rồi, thì không còn nhớ điều gì nữa. Nếu ông và thê tử
của ông có duyên, nói không chừng còn có thể tái tục tiền duyên ở kiếp sau
đó.”

Thẩm Yến bỗng nhiên ngẩng đầu, nói: “Con cũng nghĩ ta có thể tái tục

tiền duyên với nàng?”

Tạ Uyển gật đầu, còn nói rất nghiêm túc: “Chắc chắn có thể.”

Thẩm Yến hơi vui mừng, âm thầm nói với bản thân: Không nhận ra

cũng không sao cả, chúng ta còn có kiếp sau.

Từ ngày đó trở đi, Tạ Uyển vẫn sống một mình trong hang động âm u

đã có thêm một người bạn, Tạ Uyển cũng không hỏi hắn tên gì, chỉ gọi hắn
là “ông lão”. Dường như hắn cũng không phản đối, nhưng mỗi lần nàng gọi
một tiếng “ông lão”, thì Thẩm Yến hơi buồn bã.

Thẩm Yến cũng từng nghĩ tới việc nói chân tướng cho Tạ Uyển biết,

hắn cân nhắc vài ngày, tính thử dò xét ý tứ của nàng trước. Một ngày nào
đó, Thẩm Yến làm bộ lơ đãng hỏi:

“A Uyển, con chết như thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.