TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1033

Ấn Hồng vừa rót trà cho nàng vừa ngẩng đầu quan sát bên ngoài, nàng

ấy đề nghị, “Có vẻ vậy, hay chúng ta trở về?”

Liễu Ngọc Như gật đầu, nàng chỉ thị Ấn Hồng đi gọi xe ngựa. Xe ngựa

của bọn họ dừng cách đây hơn ba con phố, Ấn Hồng cũng phải tốn chút
thời gian để đi.

Liễu Ngọc Như từ tốn uống trà, nàng đứng dậy đi gặp người tính tiền rồi

bước xuống dưới lầu.

Bên ngoài sấm động ầm ầm, giọt mưa lớn cỡ hạt đậu bắt đầu rơi xuống.

Lúc Liễu Ngọc Như đi tới cửa thì trời đã đổ mưa to, nước mưa xuôi theo
mái hiên làm cả trời đất trở nên nhạt nhòa. Liễu Ngọc Như đứng tại cửa,
nàng thầm nghĩ lúc này chắc Ấn Hồng cũng chưa đến được chỗ xe ngựa,
chỉ sợ đang đi gặp mưa to nên đang tránh mưa dưới mái hiên nào đó.

Liễu Ngọc Như cũng chẳng nóng vội, nàng đứng ở cửa ngắm nhìn màn

mưa.

Nàng lặng lẽ đứng đấy, còn ở bên trong tửu lầu đối diện có một nam tử

trẻ tuổi mặc quần áo đẹp đẽ quý giá đang ngồi dựa vào ghế. Y lẳng lặng
nhìn người qua đường vội vã chạy tránh mưa trên phố.

Y vô cùng tuấn tú, mắt phượng môi mỏng, đường nét gương mặt sắc sảo

nên lộ ra vài phần khắc nghiệt. Nhưng dù vậy vẫn chẳng ảnh hưởng đến
ngũ quan đẹp bẩm sinh này, người nhìn chỉ thấy y mang theo vẻ đẹp đượm
chút tà khí.

Y ngồi bên cửa sổ tửu lầu, vừa xoay tròn chiếc nhẫn ban chỉ[1] xanh biếc

trên ngón tay vừa chậm rãi nói, “Không ngờ Đông Đô cũng có mưa to thế
này.”

Người hầu phía sau y không nói gì, căn phòng hết sức yên lặng. Lạc Tử

Thương cầm chén rượu nhấp một ngụm, ánh mắt y xuyên qua màn mưa và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.