Mẫu thân Tô Uyển chính là vết xe đổ. Liễu Tuyên sở dĩ không hưu Tô
Uyển, thứ nhất vì Tô Uyển nhẫn nhịn, thứ hai vì thân phận Trương Nguyệt
Nhi tầm thường còn Tô Uyển lại là thiên kim điển hình. Còn Liễu Ngọc
Như? Với Cố gia mà nói, Liễu gia tuyệt đối không thuộc phạm vi cân nhắc
của bọn họ, nàng cũng không có huynh đệ nào cho Liễu gia ngẩng cao đầu.
Cố Cửu Tư nếu thực sự gặp nữ tử khiến hắn ngưỡng mộ thì sẽ chẳng vì
Liễu gia mà không hưu nàng.
Liễu Ngọc Như càng nghĩ càng tuyệt vọng. Vừa nhớ tới nàng chỉ thiếu
chút nữa sẽ gả cho Diệp Thế An, người mà nàng đã mưu đồ nhiều năm,
nàng liền thấy mình chả còn hy vọng gì. Cả người nàng mất khống chế mà
nằm lỳ trên giường gào khóc.
Nàng khóc làm đầu óc Cố Cửu Tư đờ đẫn. Một hồi sau hắn mới từ từ
phản ứng, vẫn bụm mặt nói, “Người bị đánh là ta mà?”
Đáp lại hắn là tiếng khóc còn lớn hơn.
Cố Cửu Tư cảm tưởng tiếng khóc này làm đầu hắn phình to ra. Hắn vội
nói, “Đừng khóc, đừng khóc, ta im đây. Ngươi khóc đau cả đầu. Ai da,
được rồi, ngươi ăn gì không?”
Liễu Ngọc Như không trả lời mà tiếp tục khóc. Bụng Cố Cửu Tư kêu
ùng ục. Buổi sáng hắn bị cha đánh, sau đó lôi đi đón dâu, kế đến bị người
ngoài lôi kéo uống rượu; cơm chưa ăn một hạt nhưng đã uống cả đống
rượu. Hắn đứng dậy đến bên bàn lấy bánh trái, rót chén trà, vừa ăn vừa
quan sát Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như vẫn đang khóc, Cố Cửu Tư hoang mang không rõ sao
một người có thể khóc thành bộ dạng này.
Hắn bưng bánh ngọt qua, thở dài nói, “Đừng khóc, ăn chút đi. Ăn vào
ngươi sẽ cao hứng hơn nhiều.”