TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1240

“Hắc ca,” Liễu Ngọc Như thở dài, “ta không hiểu chuyện khiến ngươi bị

oan ức. Ngươi vất vả như vậy mà ta chỉ nghĩ đến lương thực.”

Được lời này của nàng, lão Hắc mới thả lỏng tinh thần.

Hắn gấp rút xua tay, “Đông gia đừng nói vậy, ta tổn thọ mất.”

Liễu Ngọc Như cười cười, nàng bảo Ấn Hồng lấy hai lượng bạc giao cho

lão Hắc rồi kính cẩn nói, “Hắc ca, ta không biết các ngươi vất vả, giờ mới
thấu hiểu nên đã khiến mọi người buồn bực. Ta vừa khai trương cửa hàng
mới nên phải tiết kiệm, hy vọng chút bạc này không làm ngươi cảm thấy ta
keo kiệt.”

Ban đầu Lão Hắc từ chối, nhưng Liễu Ngọc Như lịch sự thuyết phục một

hồi thì cũng nhận lấy.

Sau khi tiễn lão Hắc, Liễu Ngọc Như và Ấn Hồng cũng rời nhà kho.

Ấn Hồng thở dài thườn thượt trên xe ngựa, “Lương thực chỉ còn lại một

nửa thì chúng ta cũng tổn thất một nửa, không biết phải buôn bán thế nào
đây. Cô gia đang ở trong tù, kinh doanh lại chẳng thuận lợi, phu nhân xem
chúng ta có nên đi cúng vái ở chùa miếu không?”

Liễu Ngọc Như lặng lẽ phe phẩy quạt tròn, nàng quay đầu nhìn bên

ngoài cửa sổ và hờ hững đáp, “Chuyện gì cũng có giải pháp.”

Muôn sự đều do người làm nên, chuyện gì cũng có giải pháp.

Chú thích

[1] Ý chỉ việc đi WC, bắt nguồn từ tiểu thuyết Tây Du Ký.

[2] Người con trai duy nhất trong một gia đình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.