TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1239

“Hắc ca,” Liễu Ngọc Như thở dài, nàng mau chóng đứng lên nâng lão

Hắc dậy, “ngươi đừng cáu gắt với một tiểu cô nương. Ta không nghi ngờ
ngươi, ta chỉ muốn biết nguyên nhân thôi. Nếu có khó khăn thì chúng ta
cần nghĩ cách, ta làm buôn bán nên phải biết rõ tiền của mình tiêu tốn vào
chỗ nào.”

Mấy lời này rốt cuộc khiến lão Hắc bình tĩnh lại. Hắn thở dài rồi nói với

Liễu Ngọc Như, “Đông gia, lúc trở về U Châu từ Thanh Châu, Thương
Châu, Dương Châu, ngài đều dùng đường thủy. Khi đã tới U Châu thì Vọng
Đô cách đó chưa đầy ba mươi dặm. Ngài có nhận thấy một trăm vạn lương
thực của mình chủ yếu bị hao hụt ở đường bộ không?”

Liễu Ngọc Như gật đầu, “Chính xác.”

“Đông Đô ở nội địa, không phải vùng duyên hải,” lão Hắc thở dài,

“muốn vận chuyển lương thực lại đây chỉ có thể dùng đường bộ. Song
đường bộ khác đường thủy, cái khác đầu tiên chính là nhân số cần thiết.
Nếu đi đường thủy thì một con thuyền chỉ cần mấy chục người, nhiêu đó đã
đủ để vận chuyển rất nhiều lương thực và sẽ không bị rơi rớt gì. Chỉ cần
thuyền không chìm cũng như không gặp hải tặc, ngoại trừ lương thực cho
mấy chục người ăn thì căn bản chẳng hao tổn gì mấy. Đường bộ lại khác,
trên đường chắc chắn sẽ bị rơi rớt lương thực nên đây là một trong những
nguyên nhân dẫn đến thiếu hụt. Tiếp theo là nhân lực vận chuyển lương
thực có hạn. Cùng số lượng lương thực nhưng đường thủy chỉ cần mấy
chục người mà đường bộ có khi cần mấy trăm hoặc thậm chí hơn một ngàn,
vì vậy sức ăn sẽ khác biệt. Cuối cùng là đường bộ có nhiều sơn phỉ. Trên
đường chúng ta đi, cứ cách một đoạn lại phải giao nộp ‘phí qua đường’. Cứ
như vậy thì khi tới Đông Đô làm sao còn thừa lại nhiều được chứ?”

Lão Hắc chua xót nói, “Đông gia, ta biết mình vô dụng nhưng ta đã cố

gắng hết sức.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.