TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1292

Cố Cửu Tư thấy Phạm Hiên không phản bác liền tiếp tục, “Cuối cùng, bệ

hạ nhất thiết phải khôi phục khoa cử trong năm nay để chiêu nạp hiền tài.
Sau đó từng bước thay đổi người của tiền triều mới thoát khỏi sự khống chế
của bọn họ.”

Cố Cửu Tư vừa dứt lời, Phạm Hiên bật cười, “Ngươi quả thật thông

minh.”

Ông nhìn những người khác, “Các vị ái khanh nghĩ sao?”

Phạm Hiên đã tán dương thì mọi người tất nhiên cũng liên tục khen ngợi.

Sau đấy mọi người bắt đầu thảo luận chi tiết cách thức thực hiện những
việc này và ai sẽ phụ trách.

Thương lượng tới tận buổi tối, mọi người mới rời đi. Cố Cửu Tư đi cùng

Diệp Thanh Văn ra cửa đại điện, chờ đến lúc xung quanh chẳng còn ai thì
Diệp Thanh Văn cất lời, “Xưa kia luôn nghe nói Cố đại công tử là kẻ ăn
chơi trác táng, nhưng giờ lại phát hiện ngươi chỉ giấu nghề thôi.”

“Làm bá phụ chê cười.” Cố Cửu Tư vội vàng khiêm tốn đáp, “Hồi xưa

không hiểu chuyện, giờ mới thông suốt. Lúc trước ta thật sự kém cỏi, bây
giờ ngài mà kiểm tra học vấn thì ta cũng chẳng trả lời trôi chảy được.”

Diệp Thanh Văn cười cười, ông vừa ngắm nhìn những ngôi sao phía

chân trời vừa chậm rãi nói, “Người trẻ tuổi có rất nhiều chuyện phải từ từ
học hỏi. Cửu Tư, bá phụ khuyên ngươi một câu.”

“Mong bá phụ dạy bảo.” Cố Cửu Tư dùng vẻ mặt nghiêm túc để cung

kính thỉnh giáo.

Diệp Thanh Văn chắp tay lại trong tay áo, ông điềm đạm nói, “Trên đời

có rất nhiều người thông minh. Người trẻ tuổi luôn muốn thể hiện sự thông
minh, nhưng đến khi lớn tuổi mới giác ngộ rằng thông minh chân chính là
giữ im lặng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.