TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1477

Nàng khóc thành tiếng, “Ra đi thế này rồi tống cho ta bao nhiêu việc. Ta

luôn dặn chàng phải cẩn thận, nhưng chàng không chịu nghe, chỉ biết tự
hào mình thông minh và lợi hại nhất thiên hạ…”

Liễu Ngọc Như không thể ngừng những lời quở trách, nước mắt vẫn tí

tách rơi xuống như thể đây là niềm an ủi duy nhất dành cho nàng.

Lúc này Cố Cửu Tư trở về từ buồng nhỏ phía dưới khoang thuyền, hắn

vừa hoàn tất cuộc thẩm vấn hung thủ bị bắt. Hắn nghe thông báo Liễu Ngọc
Như tới thì định chạy lên khoang thuyền nhưng vì trên người dính máu nên
đành thay đồ rồi rửa tay sạch sẽ mới quay lại. Ai ngờ vừa tới cửa, hắn đã
nghe thấy Liễu Ngọc Như khóc ở bên trong.

Bước chân hắn dừng lại, tai nghe Liễu Ngọc Như khóc lóc trách mắng,

“Chàng muốn chết sao không chết sớm hơn, giờ chàng chết thì ta phải làm
gì đây?”

Cố Cửu Tư lúng túng, hắn khom lưng chọc một cái lỗ trên cửa sổ giấy để

nhìn vào bên trong. Liễu Ngọc Như đang khóc thảm thiết, khóc ấm ức, chỉ
có khóc và khóc. Nàng hung hăng giơ tay đánh thi thể kia hai cái, giận dữ
quát, “Cố Cửu Tư, chàng đứng lên cho ta!”

Hai cú đánh này cực kỳ thô bạo, Cố Cửu Tư nhìn thôi cũng thấy đau, hắn

không khỏi rụt người lại. Hắn đại khái đã hiểu chuyện gì đang diễn ra và
thầm nhủ mình nên vào để nói với nàng hắn còn sống. Song không hiểu vì
sao, hắn đột nhiên cảm thấy tò mò nếu hắn chết thì Liễu Ngọc Như sẽ làm
gì.

Cuối cùng tính hiếu kỳ chiến thắng lý trí, hắn quyết định tiếp tục đứng

ngoài nhìn.

Liễu Ngọc Như ngồi trong phòng, nàng ra tay đánh xong liền bất động.

Nàng lẳng lặng nhìn thi thể kia, rất lâu sau nàng mới cất giọng khàn khàn,
“Thôi, chàng đã chết thì ta còn la mắng làm gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.