TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1517

“Không không không,” Thẩm Minh hoảng hốt tột độ, hắn gấp gáp xua

tay, “ta không có ý gì cả, chỉ thuận mồm hỏi thôi.”

Diệp Thế An im lặng cau mày, hắn nhìn chòng chọc Thẩm Minh, ánh

mắt quét từ đầu xuống chân. Thẩm Minh không khỏi thấp thỏm, hắn ngồi
thẳng lưng lên theo bản năng. Diệp Thế An nhìn xong bèn quay đầu đi, hắn
“hừ” một tiếng và vừa đọc sách vừa trả lời, “Sáng nay ở nhà xem sổ sách,
buổi chiều mới ra ngoài.”

“Ừ ừ,” Thẩm Minh gật đầu rồi hỏi tiếp, “tối qua khi về nàng vẫn ổn

chứ?”

“Chắc là rất sợ,” Diệp Thế An nhàn nhạt đáp, “nghe hạ nhân bảo cứ ngồi

bên cửa sổ mà ngắm đèn con thỏ cả đêm.”

“Đèn…con thỏ?” Thẩm Minh hơi bất ngờ, hắn vô thức nói, “Nàng thích

mấy món đồ ấy?”

Diệp Thế An trừng mắt với hắn, còn dùng loại ánh mắt như đang nhìn

con nít hư khó dạy dỗ. Lát sau, hắn thật sự nổi giận nên lấy quyển sách đập
đầu Thẩm Minh, còn tiện thể chì chiết, “Sao ngươi ngu ngốc thế? Có thể
đần đến mức này à!”

“Úi úi úi, có chuyện gì thì từ từ nói.”

Thẩm Minh ôm đầu chả dám đánh trả, hắn không hiểu vì sao bỗng cảm

thấy hụt hẫng. Diệp Thế An đánh đã tay thì cũng hả giận, sau đấy hắn nói,
“Trước kia tính muội ấy con nít lắm, sở thích không khác gì các cô nương
bình thường cả. Thẩm Minh,” Diệp Thế An nhẹ giọng bảo, ngữ điệu mang
theo vài phần chua xót, “ban đầu muội ấy không như hiện tại.”

Thẩm Minh ngẩn người, hắn nhìn thẳng vào mắt Diệp Thế An và thanh

âm dịu dàng hơn nhiều khi thì thầm, “Ban đầu…nàng là người thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.