TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 158

Liễu Ngọc Như nhìn chằm chằm hắn, không hề ngạc nhiên bởi những lời

của Cố Cửu Tư.

Cố Cửu Tư đặt một tay trên đầu gối, hớp ngụm trà rồi khẩn thiết nói,

“Ngươi biết rõ tính ta, trên đời này ta thấy phiền nhất là mấy kẻ ưa giảng
đạo lý. Ngươi nói mấy cái đạo lý đó cho đám tú tài trường tư thục thì bọn
họ sẽ nghe đấy. Chứ nói với ta thì được ích gì? Chúng ta thực tế một chút
đi, cha ta giàu nhất Dương Châu, cữu cữu là Lại Bộ Thượng thư, biểu tỷ là
trắc phi của Lương Vương; dù suốt ngày ăn không ngồi rồi thì chỉ cần thu
thuế ruộng với bạc cho vay của nhà ta cũng đủ để ta ăn cả một đời. Như
vậy ta khổ sở đọc sách để làm gì?”

Liễu Ngọc Như vừa nhấp ngụm trà vừa nghe Cố Cửu Tư tính toán, “Ta

tính cho ngươi xem. Tiền trang[2] nhà chúng ta mỗi năm cho vay tiền đều
kiếm lời gấp bội; hàng năm ít nhất cho mượn hai mươi vạn lượng bạc, còn
thu lãi hai mươi vạn nữa. Sau này ta làm chủ, vì ta tốt tính nên sẽ giảm chút
lãi suất, chỉ lấy một nửa thì cũng đã là mười vạn. Ngoài tiền trang, nhà
chúng ta còn có đất, cửa hàng; kể cả nhà ta buôn bán lỗ thì chúng ta lấy tiền
thuê cũng đủ sống cả đời. Liễu Ngọc Như à, ngươi không thích ta thì thiệt
thòi cho ngươi thôi, nhưng về phương diện tiền bạc thì ngươi tuyệt đối
chẳng thiệt đi đâu. Chúng ta cứ ăn chơi vui vẻ cả đời có được không?”

“Nếu không có cả một đời thì sao?” Liễu Ngọc Như bình tĩnh hỏi.

Cố Cửu Tư mờ mịt hỏi lại, “Ngươi có ý gì?”

“Tại sao Cố gia có thể cho vay tiền không bị quỵt, tại sao sở hữu nhiều

ruộng lại chẳng bị ai thèm thuồng, đều là vì cữu cữu của ngươi làm quan
lớn trong triều. Nếu có ngày thời cuộc đổi thay, chỗ dựa của Cố gia sụp đổ
rồi mang tội trên thân thì ngươi nghĩ kết cục của Cố gia sẽ thế nào?”

Liễu Ngọc Như cười lạnh lẽo, “Một ông chủ không nên thân như ngươi

có thể bảo vệ nhiều bạc như vậy à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.