TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 161

“Chính ngươi nói muốn cưới ta, Cố Cửu Tư.”

Nàng nghiêm túc nhìn hắn, “Ngươi đi ngược lại với chuẩn mực, ngươi

cho rằng trên thế giới này tất cả mọi người đều có thể không quan tâm
miệng lưỡi thiên hạ như ngươi. Nhưng khoảnh khắc ngươi tuyên bố như
vậy, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới nếu Diệp gia biết được thì họ có thể hủy
hôn ước; nếu nhà ngươi biết được thì sẽ tìm ta để hạ sính; nếu người khác
biết được sẽ cảm thấy ta cư xử thiếu đứng đắn.”

“Ngươi chỉ thấy đó là trò đùa cười một tiếng rồi thôi, nhưng thứ ngươi

hủy hoại là cả cuộc đời ta,” nàng nghiến răng nói.

Cố Cửu Tư rốt cuộc mất đi ý cười mà trước giờ luôn hiện hữu trên mặt.

Hắn lẳng lặng nhìn cô nương đang khóc kia.

Hắn đột nhiên phát hiện hóa ra trên thế gian còn có người sống đau khổ

giãy giụa thế này. Hắn chợt nghĩ đến câu chuyện mình từng nghe kể về
hoàng đế hỏi bách tính, “Sao không ăn cháo thịt?”[5]

“Thật xin lỗi…” Hắn cụp mắt lên tiếng.

Liễu Ngọc Như giơ tay, một cái tát giáng xuống mặt Cố Cửu Tư.

“Xin lỗi có ích gì?!”

Nàng hét lớn, “Ta cố gắng nhiều năm như vậy, tính toán nhiều năm như

vậy, lại bị hủy hoại vì một câu nói đùa của ngươi. Ngươi nghĩ chỉ cần xin
lỗi là đủ sao?!”

“Ngươi nghe cho kỹ đây.” Nàng túm cổ áo của hắn, đưa mặt kề sát mặt

hắn. Nước mắt làm nhòa đi lớp trang điểm của nàng, song cả người nàng
lại giống hệt một con báo. Ánh mắt nàng sáng tỏ và kiên định, mang theo
dũng khí đủ để phá vỡ tất cả hiểm ác trên thế gian này. “Cố Cửu Tư, ta mặc
kệ ngươi có tình nguyện hay không. Từ ngày ngươi thốt ra câu đùa kia, Cố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.