Câu hỏi này khiến Giang Hà sửng sốt, đôi mắt ông thoáng lóe lên thứ
cảm xúc vô danh. Đây là lần đầu tiên Diệp Vận chứng kiến chính Giang Hà
cũng chẳng thể khống chế những gì hiện lên trong ánh mắt. Nhưng cảm xúc
kia chỉ chợt lóe rồi biến mất, Giang Hà chậm chạp cười thành tiếng, “Đã
từng.”
“Tại sao không ở bên nhau?” Diệp Vận tò mò.
Giang Hà cười buồn bã, “Cứ thích là phải ở bên nhau à?”
“Diệp Vận,” Giang Hà thở dài, ông đứng dậy, “trong cuộc đời này, gặp
được một người đáp lại tình cảm của mình và còn ở bên nhau mãi mãi là
chuyện khó vô cùng. Ngươi còn trẻ, tình yêu lại là thứ được chậm rãi nuôi
dưỡng, cho người khác cơ hội cũng là cho bản thân cơ hội.”
Diệp Vận không đáp trả, nàng ấy nhìn Giang Hà ngẩng đầu ngắm sao
trên trời cao.
“Ta không còn cơ hội nữa,” ông nhẹ nhàng nói.
Lời này khiến Diệp Vận nhịn không được mà trộm liếc ông và hỏi, “Tại
sao?”
Giang Hà không vội trả lời, ông lặng lẽ nhìn bầu trời. Hồi lâu sau, ông
thốt ra, “Vì ta có người trong lòng.” Ánh mắt Giang Hà đượm vẻ hoài
niệm. “Các ngươi chưa từng gặp nàng, nhưng nếu gặp sẽ hiểu rằng thích
nàng rồi thì rất khó để thích người khác.”
Diệp Vận ngẩn người. Giang Hà hình như cảm thấy mình thất thố nên
khẽ cười, ông mở quạt ra và làm bộ tiêu sái vẫy tay, “Được rồi, Diệp Vận
chất nữ, ngươi nghĩ thoáng một chút. Ta đi đây, không cần tiễn.”
Diệp Vận lẳng lặng dõi theo ông rời đi, chờ ông đi khuất, Diệp Vận ngồi
xuống trước bàn đá. Nàng ấy suy nghĩ thật lâu, để thời gian cứ thế trôi qua