TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1678

Lạc Tử Thương: …

Đồ trơ trẽn.

“Thôi, Lạc đại nhân mau đi xử lý công vụ,” Cố Cửu Tư nhảy lên ngựa,

hí hửng chào, “còn ta phải đi thăm cô vợ nhỏ, hẹn gặp lại nhé.”

Dứt lời, Cố Cửu Tư sung sướng dẫn theo người rời phủ. Lạc Tử Thương

dùng vẻ mặt vô cảm lên ngựa rồi đi theo phía sau.

Tuy hai người không hỏi điểm đến của đối phương nhưng cả hai lại

chung một đáp án, vì vậy bọn họ một trước một sau có mặt tại bến tàu. Khi
gần tới nơi, Cố Cửu Tư bỗng siết chặt dây cương.

Từ xa hắn đã thấy Liễu Ngọc Như đứng trước bến tàu. Nàng mặc trang

phục tím thêu hoa rơi, khoác áo choàng trắng có hình hạc. Mái tóc nàng
được cài trâm ngọc trắng làm lộ ra cần cổ thon dài, tao nhã cao quý khiến
người ta không thể rời mắt khỏi nàng. Nàng đứng ở nơi xa, xiêm y bồng
bềnh giữa gió sông. Cố Cửu Tư lặng lẽ nhìn một hồi mới phát hiện bên
cạnh mình có người, hắn liếc mắt nhìn sang thì thấy là Lạc Tử Thương.
Không hiểu vì sao y cũng dừng lại và yên lặng ngắm nhìn Liễu Ngọc Như.

Trong lòng Cố Cửu Tư bất chợt sinh ra vài phần bực tức nhưng mặt hắn

không biểu lộ gì cả. Chẳng biết hắn nhớ tới chuyện gì mà đột nhiên bật
cười, Lạc Tử Thương nghe thấy bèn quay lại nhíu mày hỏi, “Ngươi cười
cái gì?”

“À, không có gì,” Cố Cửu Tư giải thích, “ta chợt nhớ mình đã cưới cô vợ

nhỏ, nàng còn vô cùng xinh đẹp, nhưng ngươi vẫn chưa cưới vợ.”

“A,” Lạc Tử Thương cười lạnh lùng, “ngươi thật nhạt nhẽo.”

Cố Cửu Tư tấm tắc, “Nếu thấy ta nhạt nhẽo thì ngươi tức giận làm chi?

Đúng là đồ nghĩ một đằng làm một nẻo.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.