TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1688

niềm kiêu hãnh lẫn nét nhã nhặn để bừng nở giữa chốn tăm tối đến tận
cùng.

Bên trái và bên phải phía sau nàng là hai nam nhân. Một người mặc áo

trắng và tóc cài quan vàng, kiếm giắt trên eo; người còn lại mặc áo gấm
màu lam, tay cầm cây quạt nhỏ màu vàng kim. Cả hai đều toát lên vẻ độc
nhất vô nhị.

Phía trên đại sảnh treo tấm bảng đen với dòng chữ vàng: Thuận xương

nghịch vong[3].

Đây vốn là tấm bảng do Lưu tam gia sai người khác viết rồi treo lên.

Song vào giờ phút này, cảnh tượng một nữ nhân ngồi ngay ngắn bên dưới
nó khiến ông ta không khỏi ngây người. Đúng lúc ấy, ông ta nghe nữ nhân
kia bình thản mở lời, “Ngài ngồi xuống uống chén trà đi.”

Ánh mắt Lưu tam gia lạnh lùng, ông ta siết chặt đao và căng thẳng hỏi,

“Người trong trại đâu?”

“Còn sống.” Liễu Ngọc Như biết ông ta quan tâm điều gì nên nhàn nhạt

bổ sung, “Ta không vô cớ xuống tay với người già, phụ nữ, trẻ em.”

“Ngươi là ai?” Lưu tam gia tiếp tục truy vấn.

Liễu Ngọc Như khẽ cười, nàng đưa mắt nhìn ông ta, “Cướp hàng hóa của

ta mà còn hỏi ta là ai? Lưu tam gia làm việc qua loa thật đấy.”

Nghe đến đây, Lưu tam gia lộ vẻ khiếp sợ, “Ngươi…Liễu Thông Thương

Hành là của…”

“Tại hạ là Liễu Ngọc Như, chủ nhân của Liễu Thông Thương Hành.”

Liễu Ngọc Như thả tấm chăn mềm trong tay xuống rồi ung dung đứng dậy.
Nàng chắp tay trước người, nhẹ nhàng gật đầu về phía Lưu tam gia và hành
lễ, “Bái kiến Lưu tam gia.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.