TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1692

“Ta đúng là thương nhân,” Liễu Ngọc Như mỉm cười, “nhưng ngài cho

rằng nếu chẳng có chỗ dựa thì ta dám kinh doanh từ U Châu tới tận Đông
Đô?”

Lưu tam gia suy nghĩ về những lời của Liễu Ngọc Như, nhưng nàng chả

còn hứng thú phí sức với ông ta. Nàng nhìn Lưu tam gia mà bình thản nói,
“Ta không có thời gian dông dài cùng Lưu tam gia. Bây giờ ta đếm mười
tiếng, đếm xong các ngài đi báo tin để bọn họ hoàn trả hàng cho ta. Sau
tiếng thứ mười mà không ai ra mặt thì cứ mỗi tiếng ta đếm thêm sẽ có một
người bị giết, cứ thế cho tới lúc mặt trời mọc mới thôi.”

“Trước khi trời sáng mà hàng hóa chưa về,” Liễu Ngọc Như cười lạnh

lẽo thành tiếng, “ta bảo đảm ngay cả gà chó của Hổ Minh Sơn cũng chả
thoát nổi.”

“Ngươi dám à!” Lưu tam gia gầm lên. “Ta không tin nhiều người như

vậy mà ngươi chẳng chừa lại ai. Đến lúc đó… Đến lúc đó…”

“Đến lúc đó thì sao?” Liễu Ngọc Như đưa mắt nhìn Lưu tam gia.

“Ngươi[1] sẽ nhờ ai quấy rầy ta? Có cho Vương Tư Viễn mười lá gan lão
cũng không dám!”

Tiếng thét này khiến mọi người kinh hãi.

Vương Tư Viễn là trời của Vĩnh Châu, nhân vật mà Vương Tư Viễn cũng

không dám đắc tội…là thần tiên phương nào?

Lưu tam gia nhất thời không thể phân biệt Liễu Ngọc Như nói thật hay

nói dối, còn Liễu Ngọc Như đã bắt đầu đếm.

“Mười, chín, tám…”

Nàng đếm rất nhanh, không hề kéo dài hay chần chừ. Nội tâm mọi người

đều hoảng loạn, cảm giác như có thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu bọn họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.