TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 177

Cố Cửu Tư thấy Liễu Ngọc Như im lặng mãi, hắn bực bội lên tiếng,

“Muốn nói gì thì lẹ lên. Ta mệt rồi, ta muốn đi ngủ.”

“À,” Liễu Ngọc Như thu hồi tâm tư, “là thế này, ta đã thảo luận với phu

tử trước kia của người về kế hoạch đọc sách, từ đó vạch ra lịch trình hàng
ngày cho người. Về sau mỗi ngày người hãy đi ngủ vào giờ Tý[3], dậy vào
giờ Mẹo[4]. Ta sẽ mời một vị đại nho đức cao vọng trọng để tập trung dạy
người Tứ Thư Ngũ Kinh; một vị tiên sinh giảng dạy thế cục hiện tại của
thiên hạ; một vị kiến thức rộng rãi chỉ bảo người tính toán sổ sách, phân
biệt các loại lương thực dùng trong sinh hoạt hàng ngày; cuối cùng là phụ
mẫu sẽ dạy người kinh doanh.”

Nghe đến đây, Cố Cửu Tư ớn lạnh toàn thân. Hắn quả quyết, “Ngươi

muốn bức tử ta!”

Liễu Ngọc Như không để ý đến hắn, tiếp tục nói, “Đây là thời gian biểu

của người. Mỗi ngày ta sẽ gọi người dậy, sau đó đưa người đi học. Nho học
là vào buổi sáng, khoảng hai canh giờ; lớp về tình hình chính trị đương thời
và lớp dạy kiến thức phổ thông sẽ luân phiên nhau diễn ra vào xế chiều,
ước chừng cỡ một canh giờ. Buổi tối ta sẽ giúp người đọc sách, hoàn thành
công khóa do lão sư giao vào ban ngày. Cứ năm ngày một lần, ta cùng
người đi xem công công bà bà quản lý cửa hàng thế nào. Mỗi tháng người
có ba ngày nghỉ ngơi tự do, nhưng không được phép ló mặt đến mấy chỗ
như thanh lâu hay sòng bạc.”

“Chỉ có ba ngày?” Cố Cửu Tư cất tiếng hỏi.

Liễu Ngọc Như cười nói, “Công tử thấy nhiều ngày nghỉ quá sẽ ảnh

hưởng sự tiến bộ của người à? Người có muốn đổi thành một ngày không?”

“Không không không,” Cố Cửu Tư vội xua tay, “ba ngày đi, ba ngày là

tốt rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.