TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1790

“Chúng ta đang dùng tính mạng để đợi!”

Lý Ngọc Xương nổi nóng, hắn phá án nhiều năm nên biết rõ hiện giờ

bọn họ lâm vào tình thế nguy cấp cỡ nào. Hắn sốt ruột bảo, “Chúng ta
không thể xử lý vụ án này, ở Huỳnh Dương ngày nào là nguy hiểm ngày
đó. Cố Cửu Tư, chúng ta phải nghĩ cách.”

“Ngươi tưởng ta không lo chắc?”

Cố Cửu Tư đau cả đầu, hắn tận lực kiềm chế cảm xúc để nói, “Nhưng

bên chúng ta còn rất nhiều người chứ đâu chỉ mình ngươi và ta. Chỉ cần có
tí xíu bất thường là bọn họ sẽ biết chúng ta đang giữ chứng cứ. Đến lúc đấy
bọn họ chó cùng rứt giậu thì chả ai trong chúng ta thoát nổi!”

Ám sát khâm sai đại thần là tội nặng, không ai muốn chọn phương án

này nếu chưa tới đường cùng. Hiện tại đối phương không thể xác định kế
hoạch của bọn họ nên ít nhất sẽ chả hành động thiếu suy nghĩ.

Lý Ngọc Xương biết Cố Cửu Tư nói đúng nhưng hắn vẫn lo lắng, hắn nỗ

lực bình tĩnh lại và đề nghị, “Nếu Ti Châu mãi không gửi binh lính tới thì
dĩ nhiên vì bên đó đã xảy ra chuyện. Chúng ta không thể cứ ngồi chờ được,
chí ít phải có kỳ hạn.”

Cố Cửu Tư im lặng mím môi, lát sau hắn rốt cuộc đồng ý, “Vậy hãy

chuẩn bị sẵn, đến ngày mai mà Ti Châu chưa phát binh thì chúng ta đích
thân đi.”

Lý Ngọc Xương gật đầu, có kế hoạch làm hắn yên tâm hơn.

Sau khi hai người thương lượng, buổi tối Liễu Ngọc Như mới trở về. Cố

Cửu Tư đứng trong sân; hắn mặc đồ trắng, tóc cài quan ngọc, tay chắp sau
lưng, mắt lặng lẽ ngắm cây phong đỏ dưới ánh trăng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.