TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1791

Đêm nay trăng rất sáng, ánh trăng chiếu xuống người Cố Cửu Tư khiến

hắn như đang lấp lánh. Liễu Ngọc Như dừng bước trên hành lang, nàng
nhìn Cố Cửu Tư mà trong lòng dấy lên nỗi xúc động không tên.

Cố Cửu Tư của hiện tại khác hẳn lần đầu nàng gặp hắn. Dường như hắn

đã thật sự trở thành một quân tử, một danh sĩ với phong thái thong dong và
khuôn mặt kiên định. Dáng đứng của hắn khiến người ta cảm tưởng hắn đủ
sức vai gánh non sông, lưng cõng giang sơn.

Cố Cửu Tư cảm nhận được Liễu Ngọc Như đang ở gần, hắn quay đầu lại

liền thấy nàng đứng trên hành lang mà mỉm cười nhìn hắn.

Nàng mặc áo hai màu tím và trắng, tay ôm lò sửa, trông nàng vừa dịu

dàng vừa trầm tĩnh.

Cố Cửu Tư cười, “Về lúc nào mà không nói gì cả.”

Liễu Ngọc Như bước xuống sân rồi đến bên hắn. Nàng bắt chước hắn

ngẩng đầu lên, nhìn xuyên qua cây phong để hướng về vầng trăng sáng trên
trời cao.

“Ta không gọi nhưng chàng vẫn biết ta về còn gì?” Giọng nàng ôn hòa.

“Chàng đang ngắm gì đấy?”

“À,” Cố Cửu Tư nhìn sao trời, từ tốn đáp, “ta chợt nhớ mình đến Vĩnh

Châu lâu vậy mà chưa từng ngắm trăng nơi đây. Đêm nay ta mới phát hiện
vùng trời Vĩnh Châu bao la hơn Đông Đô nhiều.”

“Sau khi Hoàng Hà được tu sửa hoàn chỉnh,” Liễu Ngọc Như dịu dàng

nói, “chúng ta hãy tìm cơ hội du ngoạn Vĩnh Châu.”

Cố Cửu Tư không đáp lại, Liễu Ngọc Như quay sang nhìn hắn và nhẹ

giọng hỏi, “Sao vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.