TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1793

Cố Cửu Tư chăm chú nhìn người trước mặt, Liễu Ngọc Như thấy hắn

lặng thinh thì biết cảm xúc đang trào dâng trong hắn. Nàng mím môi cười
và nắm chặt tay hắn, “Hơn nữa năm ấy ta đã nói rồi còn gì,” Liễu Ngọc
Như nghiêng đầu, khuôn mặt hiện lên vài phần hoài niệm, “ta sẽ ở bên dìu
chàng đứng lên.”

Thuở niên thiếu, khi hắn đánh gãy chân Vương Vinh, những tưởng phải

một mình đối mặt với Vương Thiện Tuyền thì nàng cũng làm thế này; vừa
nắm tay hắn vừa bảo nàng sẽ ở bên dìu hắn đứng lên.

Chỉ một lần như thế mà kéo dài đến hiện tại. Có lẽ nàng sẽ dìu hắn đứng

lên cả đời này.

Cố Cửu Tư cười rộ, hắn cúi đầu như đang ngượng ngùng vì mình quá

xúc động. Hắn tiến lên một bước rồi vươn tay ôm lấy Liễu Ngọc Như.

“Ta sẽ che chở nàng,” thanh âm hắn thấp thoáng sự kích động, “dù phải

đánh đổi tính mạng, ta cũng sẽ che chở nàng bình an vô sự.”

“Đồ ngốc.”

Liễu Ngọc Như mỉm cười.

Nàng nhìn sắc trời, tay vỗ vỗ lưng hắn, “Về thôi, ngoài này lạnh lắm.”

Cố Cửu Tư đồng ý, hắn buông nàng ra. Hai người tay trong tay và cười

nói trở về phòng.

Cố Cửu Tư chẳng biết vì sao nhưng trò chuyện với Liễu Ngọc Như khiến

hắn không lo lắng nữa, thậm chí còn ngủ một giấc ngon lành. Rạng sáng
hôm sau, Liễu Ngọc Như dựa vào đầu giường rồi hỏi hắn, “Hôm nay ta có
cần chú ý gì không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.