TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1795

“Không sao,” Cố Cửu Tư lắc đầu, “ta có thể tự bảo vệ mình. Đừng cho

bất kỳ ai động tới phu nhân và cũng không được để nàng phát hiện, nàng
mà biết thì chắc chắn sẽ không vui.”

Mộc Nam tuân lệnh, hắn mau chóng điều động người. Cố Cửu Tư đứng

tại cổng dõi theo xe ngựa của Liễu Ngọc Như đi xa rồi quay về phòng.

Vừa về phòng, hắn lập tức nhét một đống chai lọ vào áo, còn cột đoản

kiếm lên người. Chuẩn bị xong, hắn mới ra ngoài giám sát đê.

Cố Cửu Tư rời nhà chưa được bao lâu thì đã có người thông báo cho

Vương Thụ Sinh. Gã nghe tin này liền hào hứng nói, “Hắn dám không
mang theo người à, đầu óc có vấn đề chắc?”

“Công tử,” Vương Hạ kính cẩn bẩm báo, “tin tức sáng nay đã tới. Ti

Châu dàn cảnh người của Cố Cửu Tư bị chém giết trên đường, bọn họ đồng
ý sẽ giả vờ không hay biết gì. Nhưng bọn họ nói lệnh bài của Cố Cửu Tư là
do bệ hạ đưa nên sợ Đông Đô phái thêm người đến, chúng ta cần gấp rút
hành động.”

Vương Thụ Sinh gật gù. Vương Hạ liếc nhìn gã, ông ta do dự đề nghị,

“Hôm nay trùng hợp là Cố Cửu Tư cũng không mang theo người hầu. Các
gia tộc khác đã ngầm tán thành, chỉ cần ngài mở miệng thì mọi người sẽ
cùng nhau ra tay. Đây là cơ hội tốt mà ông trời ban tặng, ngài xem…”

Vương Thụ Sinh không vội trả lời, rất lâu sau gã hít sâu một hơi, “Ra tay

đi.”

Được lời này, Vương Hạ lập tức vâng dạ rồi lui xuống.

Chờ ông ta đi khuất, Vương Thụ Sinh giơ tay lên để đè xuống cái tay còn

lại đang run rẩy.

“Đừng sợ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.