TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1802

“Cố đại nhân có đưa ngươi tín vật không?”

“Cố đại nhân làm gì còn sức đưa tín vật,” thiếu niên kia vội la lên, “ngài

ấy ngất xỉu ngay khi bảo ta tới đây xem phu nhân có ổn không. Ta chỉ kịp
cầm theo miếng ngọc bội, ngài xem đi.”

Nói rồi thiếu niên đưa ngọc bội cho Liễu Ngọc Như. Đây là miếng ngọc

mà sáng nay Liễu Ngọc Như đeo cho Cố Cửu Tư và nó dính đầy máu.

Liễu Ngọc Như ngừng thở, nàng suýt nữa đánh rơi ngọc bội. Nhưng

nàng nỗ lực trấn định để ra lệnh, “Mộc Nam, điểm danh người rồi đi theo
ta.”

Dứt lời, Liễu Ngọc Như lập tức ra ngoài lấy ngựa. Nội tâm nàng quay

cuồng trong lúc dẫn mọi người quay về thành Huỳnh Dương. Mộc Nam do
dự lên tiếng, “Phu nhân, chúng ta không quen người đưa tin, lỡ là cái bẫy
thì sao?”

“Ta hiểu,” vẻ mặt Liễu Ngọc Như điềm tĩnh, “nhưng ngọc bội dính máu

của công tử nhà ngươi ở đây chứng tỏ chàng đã gặp chuyện. Nếu chàng thật
sự gặp nạn nhưng vì sợ bị gài bẫy nên không đi, ta sẽ hối hận cả đời. Nếu
chàng bình an vô sự, đối phương không giết mà dụ ta trở về thành thì tất
nhiên bọn họ chưa bắt được Cửu Tư. Như vậy chỉ cần chàng không bị bắt,
chúng ta sẽ chẳng gặp nguy hiểm.”

“Hơn nữa,” lòng Liễu Ngọc Như nặng trịch, “người đều đang ở chỗ ta,

huyện nha không có ai bảo vệ. Xét thời gian thì Tần đại nhân và Lý đại
nhân hiển nhiên chưa ra khỏi thành. Nếu chúng ta bỏ đi, bất kể Cửu Tư
sống hay chết, Tần đại nhân lẫn Lý đại nhân đều sẽ gặp nguy. Bọn họ mà
thật sự dùng quỷ kế lừa chúng ta về thì đâm lao phải theo lao, để ít nhất
cũng bảo vệ được Lý đại nhân với Tần đại nhân. Cửu Tư ở bên ngoài sẽ
nghĩ cách.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.