TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1873

quên nói cho Cố Cửu Tư mình là người thân của gia tộc phú hào nào.

Cố Cửu Tư nghe rồi hững hờ hỏi, “Vài ngày trước các vị còn nghe lệnh

Vương gia, đêm qua sao đột nhiên đổi ý?”

Mọi người chả dám hó hé, Cố Cửu Tư khẽ cười, “Hiện tại có rất nhiều

chuyện mọi người đều biết trong lòng, các vị cứ nói, đừng ngại.”

Những binh lính này cũng chỉ là dạng hạ nhân võ biền nên chả suy nghĩ

sâu xa, một người thở dài và nói thẳng, “Đại nhân, không dối gạt ngài, Trần
gia chúng ta nào có ý mưu phản. Đêm qua Vương thụ sinh bắt nhốt lão gia
chúng ta tại Vương phủ, còn đưa người Vương gia ra khỏi thành. Gia chủ
nhà ta biết được liền nghĩ mọi cách phái mật thám trong Vương phủ gửi tin
tức để chúng ta giúp đỡ đại nhân. Đại nhân chắc cũng hiểu mục đích chúng
ta cứu ngài là gì.”

“Ta hiểu.”

Cố Cửu Tư gật gù như đang thông cảm khiến cả đám người thở phào nhẹ

nhõm. Lúc đưa Cố Cửu Tư tới cổng huyện nha, bọn họ vẫn chẳng quên
nhắc nhở, “Chúng ta đều là người hầu nên không thể làm chủ những
chuyện trước kia, mong Cố đại nhân khoan dung.”

“Mấy chuyện này không phải ta muốn khoan dung là được,” Cố Cửu Tư

nhoẻn miệng cười, “mà phải xem luật pháp. Cố mỗ chẳng thể làm chủ luật
pháp, nhưng nếu có cơ hội thì Cố mỗ sẽ nhớ rõ ơn cứu mạng của các vị.”

Mấy binh lính nghe đến đây liền cười ngượng ngùng và không dám

nhiều lời nữa.

Cố Cửu Tư dắt Liễu Ngọc Như vào huyện nha, mới bước qua cổng đã

nghe tiếng khóc của Ấn Hồng. Nàng ấy khóc cực kỳ thê thảm, vừa khóc
vừa mắng, “Nhiều nam nhân thế này mà không bảo vệ nổi một nữ tử, còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.