TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 195

Liễu Ngọc Như lặp lại, “Bà bà cảm thấy lang quân phù hợp với con

đường nào?”

Giang Nhu trầm mặc, Liễu Ngọc Như thử dò hỏi, “Võ nghệ lang quân

cao cường, hay là để hắn nhập ngũ?”

“Không được, không được,” Giang Nhu lập tức phản bác, “nhà chúng ta

chỉ có mình Cửu Tư, chiến trường hiểm ác, lỡ có gì bất trắc…”

“Bà bà,” Liễu Ngọc Như thở dài, “người ở trong lòng con là một nữ nhân

vô cùng thông minh. Tại sao cứ chuyện liên quan đến lang quân thì người
lại nhìn không thấu?”

“Không theo võ thì chỉ có thể theo văn; dù làm buôn bán hay làm quan,

có ngành nào không cần đọc sách? Đã đọc sách, đương nhiên phải chọn
con đường tốt nhất để đi. Bây giờ ở thành Dương Châu, hộ phú thương nào
chẳng có con cháu trong gia tộc đi làm quan? Lang quân không có huynh
đệ ruột thịt, mai sau nếu hắn không tham gia thi cử thì phải dựa vào đường
huynh đường đệ đi thi. Những thân thích này đều ở Đông Đô, hai người ở
Dương Châu xa xôi lại cũng đã lớn tuổi, đến ngày lang quân chèo chống
Cố gia, họ sẽ nể mặt Cửu Tư sao?”

Lời này khiến Giang Nhu im lặng, Liễu Ngọc Như chậm rãi nói tiếp,

“Coi như nể mặt thì lang quân cũng chỉ là một thương nhân, địa vị suy cho
cùng vẫn thấp kém. Công công bà bà là nhà giàu nhất Dương Châu, nhưng
nếu cữu cữu muốn mang lang quân đi Đông Đô thì hai người cũng bất lực.
Thay vì dựa dẫm người khác, chi bằng tự lực cánh sinh, người hãy cân nhắc
vì tương lai của lang quân. Người nghĩ xem, hôm nay hắn khổ sở như vậy
chính là vì thuở niên thiếu sống quá mức vô ưu vô lo. Đời người rất công
bằng; nếu cần chịu khổ mà không gánh lấy thì tương lai phải trả giá gấp
đôi. Người thấy đạo lý này có đúng không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.