TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 2335

“Vậy xin hỏi đại nhân,” Phương Cầm cười, “mất bao lâu mới chiếm

được cung thành[1]?”

Nghe đến đây, Dương Huy trợn trừng mắt, “Hắn muốn chúng ta trực tiếp

tạo phản?!”

“Chẳng lẽ,” Phương Cầm nghi hoặc hỏi, “Dương đại nhân tính vào cung

chịu chết à?”

Dương Huy trầm mặc giây lát rồi trả lời, “Chúng ta sở hữu gần hai mươi

vạn binh mã tại Đông Đô, bao gồm một vạn trong thành và năm ngàn cấm
quân trong cung. Nếu đêm nay công thành cũng như toàn bộ binh mã vào
Đông Đô thì nhiều nhất là hai canh giờ.”

Phương Cầm gật gù rồi cung kính đề nghị, “Thỉnh cầu Dương đại nhân

trước mắt hãy điều động binh mã bao vây cung thành và bắt giữ bất kỳ ai
chạy trừ trong cung ra, nhất là người của Lạc Tử Thương. Đồng thời khống
chế các cổng thành để mở cổng sơ tán bá tánh. Cố đại nhân sẽ vào cung
thương thuyết với bệ hạ, nếu có thể không đụng tới vũ lực là tốt nhất. Đến
giờ Mẹo mà ngài ấy chưa ra cung, Dương đại nhân cứ đánh hạ cung thành.”

“Sao phải sơ tán bá tánh ra khỏi thành?” Dương Huy cau mày.

Phương Cầm nói tiếp, “Chúng ta nhận được tin báo rằng Chu Cao Lãng

đã chiếm giữ Vọng Đông Quan, nếu ông ấy hành quân suốt đêm thì chậm
nhất sáng sớm mai sẽ tới Đông Đô. Sáng ngày mai, Cố đại nhân sẽ cố gắng
đàm phán với Chu Cao Lãng trước để ông ấy từ bỏ kế hoạch tấn công Đông
Đô và vào thành trong hòa bình. Nếu Cố đại nhân thất bại, bất kể ba vị
tướng quân khai chiến hoặc lập liên minh với Chu Cao Lãng thì bá tánh
Đông Đô vẫn giữ được tính mạng.”

Dương Huy lặng thinh, Phương Cầm đưa mắt nhìn ông, “Dương đại

nhân, Cố đại nhân sẽ không ngăn cản dù các ngài lựa chọn bảo vệ Đông Đô
hay Dự Châu. Nhưng chí ít các ngài hãy cho bá tánh một con đường sống.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.