Nghe đến “ngựa nhảy”, Cố Cửu Tư tức khắc biến sắc. Liễu Ngọc Như
hơi tò mò bèn thì thào hỏi, “Ngựa nhảy là gì?”
“Là đặt cược lớn nhỏ,” Dương lão bản bật cười, ông ta giải thích, “bắt
đầu bằng hai lượng bạc.”
“Hai lượng bạc?” Liễu Ngọc Như trợn tròn mắt, thấy hơi khó hiểu, “Với
hai lượng bạc thì dù chơi cả đêm cũng đâu mất bao nhiêu tiền…đúng
không?”
Ít nhất sẽ chẳng thành một con số khiến Chu Diệp phải ngồi ở chỗ này.
“Bắt đầu bằng hai lượng bạc,” sắc mặt Cố Cửu Tư nghiêm trọng, tay gấp
mở quạt xếp, miệng giải thích, “nhưng đến ván thứ hai sẽ tăng lên. Ván thứ
nhất hai lượng, ván thứ hai lấy hai lượng nhân hai, ván thứ ba lấy bốn
lượng nhân bốn, ván thứ tư lấy mười sáu lượng nhân mười sáu, ván thứ
năm lấy hai trăm năm mươi sáu lượng nhân hai trăm năm mươi sáu, cứ thế
mà tiếp tục… Mỗi ván được gọi là một con ngựa, nên trò này mới mang tên
ngựa nhảy.”
Nghe xong Liễu Ngọc Như nháy mắt hiểu được, nàng hỏi theo bản năng,
“Tiểu công tử đánh cược mấy ván?!”
“Sáu ván.” Dương lão bản cười tủm tỉm, “Tại hạ là người phúc hậu nên
không tính số lẻ, tổng cộng là bốn tỷ hai trăm triệu lượng bạc trắng. Cửu
gia,” đối phương nói, “ngài muốn ứng giúp Chu công tử à?”
Việc này là không thể nào.
Bốn tỷ hai trăm triệu bạc trắng, tiền thuế của một quốc gia trong vài thập
niên cũng không nhiều như vậy!
Cố Cửu Tư gấp mở cây quạt, lựa lời nói, “Dương lão bản, ngài đùa quá
trớn rồi, người thường sao có số tiền này? Ngài đánh cược như thế không