TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 306

Cố Cửu Tư khoát khoát tay, thống khổ nói, “Vì ta căng thẳng quá, không

ăn chút dưa ta sợ mình chẳng giả bộ nổi.”

“Này, ngươi nói ta nghe đi,” nhắc đến chuyện đó, Liễu Ngọc Như thấy

khỏe hẳn, “có phải ngươi thật sự đánh bạc rất lợi hại không?”

“Ta mà lợi hại như vậy thì cha ta sao chưa chôn ta trong sòng bạc để làm

thần bài?” Cố Cửu Tư liếc nàng.

Liễu Ngọc Như ngớ người, “Vậy sao ngươi có thể thua liên tiếp sáu

ván?”

“Không phải ta lợi hại,” Cố Cửu Tư thẳng thắn đáp, “là Dương Long Tư

lợi hại. Trong sáu lần, có bốn lần ông ta đặt cược trước, ta chỉ cần đặt
ngược với ông ta là được. Nếu để ta tự nghe tiếng xúc xắc thì ta có thể ngẫu
nhiên thắng hai lần; song muốn toàn thắng thì hoàn toàn bất khả thi. Nhưng
Dương Long Tư có thể. Hồi trước ở sòng bạc, ông ta từng nghe âm thanh
xúc xắc đổ mà chơi mười ván thắng cả mười, chưa từng thất bại.”

“Hai lần còn lại thì sao?”

“Một lần là ta dõi theo ánh mắt của ông ta, cộng thêm chính mình nghe

được.” Cố Cửu Tư giải thích, “Lần khác, cũng chính là lần thứ sáu, thì thật
ra đã đến ván này ta thắng hay thua chả quan trọng. Ta thua, ông ta sẽ nghĩ
kỹ năng đổ xúc xắc của ta vượt trội nên mới cố ý gài bẫy ông ta; ta thắng,
ông ta sẽ cảm thấy ta bắt đầu lội ngược dòng nên đang mỉa mai uy hiếp ông
ta.”

“Ông ta ngồi được vào vị trí kia nhờ khả năng phán đoán nguy hiểm. Lần

này cược quá lớn, áp lực tâm lý cũng lớn theo, lại thêm tính ông ta đa nghi
nên luôn cảm thấy ta đang gài bẫy ông ta. Thế nên ông ta suy tính một chút
liền quyết đoán dùng năm mươi ngàn để đuổi chúng ta đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.