TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 308

thật sự sẽ quân pháp bất vị thân mà mang đầu ta dâng lên tận miệng bọn
họ.”

Liễu Ngọc Như vừa cười vừa lấy quạt tròn gõ hắn, “Nói bậy, nghĩ xấu

cho cha ngươi như vậy.”

“Ta không nói bậy, do ngươi không hiểu ông ấy thôi.” Cố Cửu Tư xen

ngang, “Thật đó, ngươi phải biết trước kia ông ấy làm nhiều chuyện tàn
nhẫn với ta lắm. Ngươi mà biết cũng sẽ nghĩ đây chắc không phải cha
ruột.”

“Nói nhảm,” Liễu Ngọc Như đẩy hắn, “cha ngươi thương ngươi lắm.”

“Thôi đi,” Cố Cửu Tư trợn trừng mắt, “ông ấy trước giờ chỉ biết đánh

ta.”

“Ưm…” Liễu Ngọc Như do dự bảo, “thật ra ta nghe kể cha mẹ ngươi

đều rất cưng chiều ngươi.”

Cố Cửu Tư nghe vậy liền im lặng. Một lúc lâu sau hắn mới cất tiếng,

“Cái này chẳng qua là dân thành Dương Châu tìm cớ cho hành vi của ta.”

“Con người rất kỳ quái,” tay hắn gác lên thành cửa sổ, mắt nhìn người

qua đường bên ngoài, “hễ gặp ai cư xử quái đản liền kết luận cha mẹ hắn
chắc phải yêu chiều con cái nên hắn mới coi trời bằng vung. Nhiều người
cảm thấy nếu một đứa bé không vâng lời thì đánh một trận là xong. Nếu
đứa bé làm sai thì hẳn là do chưa bị đánh đủ.”

“Ta rất ghét suy nghĩ như thế.” Cố Cửu Tư châm chọc nói, “Nên ông ấy

càng đánh, ta càng muốn làm trái ý ông ấy. Ta làm trái ý ông ấy thì bên
ngoài đồn đại ông ấy quản ta không đủ nghiêm. Cứ như vậy thành một
vòng luẩn quẩn. Hồi còn bé thân thể ta yếu ớt, mỗi lần ông ấy đánh đều là
mẹ ta liều mạng ngăn cản, trong nhà chướng khí mù mịt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.