TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 309

“Vậy ngươi nghe lời không phải tốt hơn sao?” Liễu Ngọc Như thấy lạ

bèn hỏi.

Cố Cửu Tư dùng ánh mắt nhìn đồ đần để nhìn nàng, “Ngươi ngốc à, ông

ấy đánh mà ta nghe lời thì ông ấy sẽ thấy đánh ta hữu dụng. Về sau hễ có
vấn đề thì phản ứng đầu tiên là cứ đánh nó đã. Ngươi nghĩ tại sao tồn tại
mấy kẻ cho rằng cứ đánh là sẽ dạy con ngoan? Vì bọn họ đánh đứa bé
xong, đứa bé nén giận mà tỏ ra biết điều. Bọn họ sẽ nghĩ, Nhìn con của ta
đi, trẻ con phải như vậy; con của ngươi ngỗ nghịch nhất định vì ngươi quá
nuông chiều nên không thể ra tay độc ác.”

“Ta nói ngươi hay, rất nhiều thứ khó hiểu trên thế gian này đều có lý do.

Ngươi biết tại sao thiếu niên đều có chút ngang ngược không? Thực chất
sâu bên trong chúng ta ngầm tồn tại suy nghĩ dùng cách thức này để dạy
cho họ biết đánh chúng ta cũng vô dụng thôi, đừng dùng đòn roi để giáo
dục chúng ta. Nên có lần cha ta giận quá mà nặng tay đánh gãy một cây
xương sườn của ta, ta vẫn không chịu thua. Chỉ có thể chính ta muốn trở
nên tốt đẹp hơn chứ tuyệt đối không thể do bị ép buộc.”

Lời Cố Cửu Tư nói khiến Liễu Ngọc Như sững sờ.

Cố Cửu Tư thấy mặt nàng mờ mịt liền đưa tay quơ quơ trước mặt nàng,

“Ngươi đang nghĩ gì đấy?”

“Há,” Liễu Ngọc Như tỉnh táo lại, “ta cảm thấy suy nghĩ của ngươi dù

quái lạ nhưng lại có mấy phần đạo lý.”

“Ta trước giờ đều có đạo lý.”

“Nhưng,” Liễu Ngọc Như hơi nghi hoặc, “nếu đánh ngươi vô tác dụng

thì tại sao ngươi lại bị ta lôi từ Xuân Phong Lâu về đọc sách?”

Cố Cửu Tư nghe đến đây thân thể cứng đờ, hắn hơi xấu hổ mà nghiêng

đầu rồi nhỏ giọng đáp, “Còn không phải vì ta…vì ta cảm thấy có lỗi với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.