Giang Nhu và Cố Lãng Hoa. Khi nàng quay về, Cố Cửu Tư đã dậy. Chu
Diệp là người dậy đầu tiên, hiện giờ đến từ biệt Cố Cửu Tư.
Tình nghĩa giữa nam nhân với nhau luôn luôn chỉ cần một chén rượu.
Chu Diệp nói, “Cửu Tư, ta phải về U Châu đây. Bao giờ ngươi tới U Châu,
nếu có chuyện cần thì cứ tìm ta.”
“Được.” Cố Cửu Tư cười, “Nhà chúng ta đang muốn dời sản nghiệp đến
U Châu, lúc đó huynh đừng chê ta phiền phức là được.”
“Nhà ngươi muốn mở cửa hàng tại U Châu?” Chu Diệp nghi hoặc hỏi.
Cố Cửu Tư thở dài, “Thương nhân không đấu với quan lại; chúng ta với
Vương gia đã ầm ĩ như vậy thì ở lại Dương Châu cũng khó. Thế nên chúng
ta tính toán tìm chỗ mới, gặp được nơi thích hợp sẽ dọn đến đó tránh tai
họa.”
“Vậy ngươi tới U Châu là đúng rồi.” Chu Diệp cười ha ha. “Phụ thân ta
cùng Phạm thúc thúc đều là quan tốt, công bằng lại hiểu lý lẽ, sẽ không
chèn ép các ngươi.”
Nói rồi Chu Diệp sai người mang giấy bút đến, hắn đưa cho Cố Cửu Tư
một tờ giấy có ghi địa chỉ phủ của hắn ở mặt trên. Hắn thoáng do dự nhưng
rốt cuộc vẫn nói, “Cửu Tư, hiện giờ thiên hạ bất ổn, có một số việc ta
không tiện nói ra nhưng ngươi nhớ chiếu cố người nhà thật tốt. Hễ xảy ra
chuyện thì hãy lập tức rời Dương Châu đến tìm ta. Nếu ngươi không đi
được thì cứ sai bảo gia đinh. Chúng ta tuy chưa quen biết bao lâu nhưng
trong lòng ta đã coi ngươi như huynh đệ, chuyện ta có thể làm dĩ nhiên sẽ
tận lực giúp đỡ.”
Cố Cửu Tư nghe liền biết Chu Diệp nghiêm túc chứ không phải đang đùa
giỡn. Hắn cũng thu lại vẻ cợt nhả thường ngày mà trịnh trọng nói, “Chu
huynh yên tâm, ta không phải người thích khoe sức khoe tài. Nói thật,