TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 376

Nàng cảm thấy dòng nước này tựa vận mệnh của người trên thế gian,

mọi người đều giãy giụa trong đau khổ. Nàng rốt cuộc kiệt sức, nàng bỗng
muốn khóc, muốn gào thét. Nàng ôm cơ thể lạnh băng của người bên cạnh,
cánh tay mỏi nhừ gắng gượng vùng vẫy.

Hai hàm răng nàng đánh lập cập, nàng cảm giác mình quay cuồng trong

dòng nước nhưng lại chả có chút sức lực để chống đỡ.

“Cố Cửu Tư…” Nàng dùng trán mình nhẹ nhàng chạm vào trán hắn rồi

gian nan cất tiếng, “Phải sống…”

Phải sống, bọn họ đều phải sống sót.

Cả đời nàng sống như cỏ dại, như con kiến; chính nàng liều mạng sinh

trưởng, ra sức giãy giụa, đối nghịch với mọi thứ thế gian ném về phía nàng.
Hiện giờ dù ông trời muốn đòi mạng thì nàng cũng sẽ lội ngược dòng, nàng
tuyệt đối sẽ không dễ dàng chịu chết.

Nàng và hắn lênh đênh trong nước. Nàng cố tỉnh táo hết mức, dùng cách

ít tốn sức nhất là nương theo dòng nước mà trôi nổi.

Trong nước có đá, có cát sỏi, chúng cứa vào người nàng tạo nên vô số

vết thương. Nàng không biết thời gian trôi qua bao lâu, nàng cứ cắn răng
chịu đựng. Rốt cuộc khi bình minh ló dạng, nàng thấy bờ sông ở đằng xa.

Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi, nàng trút hết sức lực túm lấy Cố Cửu Tư

bơi đến bờ. Vừa lên bờ, nàng lập tức nằm vật ra trên mặt đất.

Nàng khẽ thở gấp.

“Đứng lên.”

Nàng nói với bản thân, sau khi đếm tới mười thì nàng phải đứng lên.

Nàng muốn đem về một Cố Cửu Tư khỏe mạnh và nguyên vẹn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.