vào cung rồi với diện mạo như vậy, ngộ nhỡ khiến công chúa coi trọng thì
nó chịu nổi sao?”
“Ông đừng tức giận,” Cố phu nhân Giang Nhu thở dài, “Cửu Tư nói
cũng đúng. Dù sao cũng là hôn sự của nó, để nó tìm người mình thích đi.
Ông mà hồ đồ cho nó đính hôn rồi lại trúng người nó chẳng thích thì chung
quy vẫn không thỏa đáng.”
“Thế nào mới thỏa đáng? Sánh đôi với công chúa thì thỏa đáng?!”
Trong lúc hai người tranh cãi, quản gia vội vàng chạy từ bên ngoài vào.
“Lão gia! Phu nhân!” Quản gia phấn khích thông báo, “Tìm được rồi!”
“Tìm được gì?” Cố Lãng Hoa lẫn Giang Nhu đều ngớ người.
Quản gia hào hứng đáp, “Ý trung nhân của thiếu gia á!”
Lời này vừa vào tai, Giang Nhu lên tiếng ngay tức khắc, bà cao giọng
hỏi, “Cửu Tư có ý trung nhân?! Sao nó không nói với chúng ta?”
Đối lập với Giang Nhu, Cố Lãng Hoa trầm tĩnh bảo, “Sao ngươi biết
Cửu Tư có ý trung nhân?”
Quản gia phấn chấn thuật lại lời của thị vệ, “Thiếu gia bảo không phải cô
nương này thì không cưới. Nói vậy là ý trung nhân rồi còn gì? Lão gia, ta
biết cô nương này, cũng đã phái người hỏi thăm. Là một cô nương có gia
cảnh trong sạch, tính tình cực tốt, dung mạo tuy hơi bình thường nhưng
không xấu. Cưới vợ phải cưới vợ hiền, mà thiếu gia thích mới là điều quan
trọng nhất.”
“Quản gia nói phải.” Giang Nhu phục hồi tinh thần rồi vội thu xếp,
“Ngươi nhanh chóng chuẩn bị, hỏi han lại hoàn cảnh của cô nương kia.
Nếu đúng là cô nương tốt, ngày mai ta cùng lão gia sẽ tới cửa cầu hôn.”