“Ồ, trượng phu á,” giọng Đỗ đại nương mang theo châm biếm, “không
biết là trượng phu nào đây…”
Bà ta chưa dứt lời, Liễu Ngọc Như đã giơ chổi lên định đánh. Cố Cửu Tư
chẳng đợi Liễu Ngọc Như xuống tay, hắn trực tiếp đè lại Đỗ đại nương rồi
dùng xích sắt trói bà ta.
Động tác hắn cực nhanh, khi Đỗ đại nương hoàn hồn đã bị Cố Cửu Tư
kéo đi. Hắn dứt khoát nói, “Cùng ta đi huyện nha.”
“Huyện nha gì ở đây! Cứu mạng, quan binh ỷ thế hiếp người!” Đỗ đại
nương hô to.
Liễu Ngọc Như lập tức cắt ngang, “Nếu không có tật giật mình thì sao
không dám đi?! Ngươi nói cô nương của ngươi dùng son phấn từ tiệm ta
nên bị nát mặt, chúng ta tới công đường đối chất!”
Lời này khiến nữ tử nổi u trên mặt lập tức thối lui. Ấn Hồng nhanh tay
túm lấy nàng ta, lớn tiếng kêu, “Phu nhân, nàng ta muốn chạy!”
“Chạy? Chột dạ à?” Liễu Ngọc Như cười lạnh lẽo, “Không có tật giật
mình thì ngươi chạy làm gì?”
“Ta…ta mắc quá, không được sao?” cô nương kia run rẩy đáp.
Ấn Hồng kéo nàng ta, “Tiệm chúng ta có nhà xí, ta dẫn ngươi đi!”
Cô nương kia nào dám một thân một mình để Ấn Hồng dẫn vào tiệm
Hoa Dung? Nàng ta gấp gáp nói, “Ta không cần!”
“Nếu bị oan thì tìm quan lớn khiếu nại.” Cố Cửu Tư đã hiểu chuyện gì
xảy ra, hắn bình tĩnh bảo, “Đỗ đại nương, đi thôi.”
Nói rồi hắn lôi Đỗ đại nương đi về phía huyện nha.