TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 517

Như khóc tựa mưa rơi trên hoa lê. Người tới xem xử án nhìn Đỗ đại nương
rồi lại nhìn Liễu Ngọc Như, trong lòng họ dần có thiên vị.

Huyện lệnh hô im lặng vài lần, Đỗ đại nương mới thôi. Sau đấy bắt đầu

thẩm án, hai bên đều kể lại một lượt chuyện này. Huyện lệnh hỏi Đỗ đại
nương trước, “Đỗ đại nương, ngươi có chứng cứ đây là do son phấn của
nàng ấy gây ra không?”

“Chúng ta mua son phấn của ả, tô lên thì bị như vậy, cô nương trong tiệm

nhà ta đều có thể làm chứng! Đại nhân, nếu chuyện này chả liên quan tới ả,
chúng ta đâu cần náo loạn đến thế!”

Đỗ đại nương than thở khóc lóc, huyện lệnh nhìn về phía Liễu Ngọc

Như, “Ngươi có giải thích gì cho lời của Đỗ đại nương không?”

“Đại nhân,” Liễu Ngọc Như sụt sịt mũi nhưng thanh âm vô cùng rành

mạch, “dân nữ cảm thấy nếu Đỗ đại nương chỉ trích son phấn của ta thì
phải giao chứng cứ. Chứng cứ cần có hai yếu tố then chốt: thứ nhất, bọn họ
phải chứng minh được khuôn mặt của nàng kia là do thành phần trong son
phấn gây nên; thứ hai, bọn họ cũng phải chứng minh thành phần ấy có
trong son phấn của ta và họ đã sử dụng sản phẩm theo hướng dẫn. Đỗ đại
nương hiện tại chỉ có nhân chứng, mà những người này đều là cô nương
trong tiệm của bà ta nên không đáng tin.”

Huyện lệnh nghe thế liền gật đầu, Liễu Ngọc Như nói tiếp, “Vì vậy dân

nữ khẩn cầu huyện lệnh phái người tới xem xét vết thương trên mặt nữ tử
này. Xét nghiệm thương tích trước để xem là chứng bệnh gì, sau đấy mời
bọn họ đưa son phấn đã dùng ra để kiểm tra thành phần.”

“Được,” huyện lệnh đáp ứng, “ngươi nói có lý. Người đâu, gọi đại phu

tới và trình vật chứng lên.”

Lời này khiến Đỗ đại nương tức khắc hoảng sợ song việc đã đến nước

này, bọn họ cũng không thể lùi bước nên chỉ đành im lặng chờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.