TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 520

“Tiệm ta thiếu người, bọn họ đông người. Ta nhỏ bé, bọn họ đanh đá.

Khí thế mà thua nữa thì bọn họ sẽ càng thấy ta dễ bị ăn hiếp. Ta biết ngươi
thất vọng nhưng ta đâu còn biện pháp khác.”

Liễu Ngọc Như vừa nói vừa thấy mũi chua xót. Nàng ấm ức tới nỗi

muốn gào khóc.

Nàng biết làm vậy rất khó coi, làm vậy mất hết cả thể diện. Nhưng nàng

phải làm sao đây?

Tú tài gặp quan binh[1], ngoại trừ rút đao bịt miệng đối phương triệt để

thì nàng còn biết làm gì bây giờ?

Nàng cúi đầu, nhỏ giọng nức nở, giơ tay gạt nước mắt.

Cố Cửu Tư nghe vậy liền tiến lên phía trước, ôm nàng vào lòng.

“Ta không thất vọng,” hắn thì thầm an ủi, “ta cảm thấy ngươi thật sự rất

đáng yêu.”

“Ngươi nói bậy.” Liễu Ngọc Như khóc đến thở hổn hển, “Ta mắng chửi

người khác, còn chửi khó nghe vô cùng. Ta còn lấy chổi đánh bà ta nữa.”

“Đáng đánh.” Cố Cửu Tư xen ngang, “Ta thấy ngươi đánh cực kỳ khí

thế, mắng cũng rất quyết liệt.”

“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như dùng mu bàn tay lau nước mắt, nàng khụt

khịt, “ngươi không cần an ủi ta.”

“Ta đâu phải đang an ủi ngươi.” Cố Cửu Tư thấy Liễu Ngọc Như khóc

như vậy liền nhịn không được mà cúi đầu nhẹ nhàng hôn mặt nàng. Hắn vô
thức nói, “Thật sự đáng yêu vô cùng.”

Liễu Ngọc Như cứng đờ, tiếng khóc của nàng ngưng bặt. Cố Cửu Tư

nhìn bộ dạng của nàng thì bật cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.