TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 522

Cố Cửu Tư ngẩn người. Lát sau, hắn chậm rãi mở miệng, “Ta nên nói

một câu thật xin lỗi với ngươi.”

“Xin lỗi gì cơ?”

“Vì không thể che mưa chắn gió cho ngươi, còn để ngươi tự mình đối

mặt gian nan vất vả.”

Cố Cửu Tư khẽ than thở, hắn tự giễu, “Đáng lẽ ta phải thay ngươi đối

mặt với mọi chuyện.”

Lời này của hắn khiến Liễu Ngọc Như khẽ cười, “Ngươi có thể bao dung

ta đi đối mặt với hết thảy, đồng ý để ta biến thành một nương tử chả hay ho
chút nào là đã tốt lắm rồi.”

“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như dựa sát vào lưng hắn, nghiêm túc nói,

“thành thật thì ta chẳng vui sướng gì khi làm tiểu thư khuê các. Ta dựng
nên Hoa Dung, ta tự tay kiếm tiền rồi phát tiền cho mọi người, được mọi
người công nhận, đấu thắng Đỗ đại nương… Ta cảm thấy thật hạnh phúc.”

“Lúc mọi người gọi ta là Liễu lão bản hay Liễu chưởng quầy, ta còn sung

sướng hơn khi họ khen ta điềm đạm, hiền thục, là hiền thê lương mẫu.”

“Ngươi có lòng là tốt rồi,” Liễu Ngọc Như đưa tay vén gọn những lọn

tóc rủ xuống của hắn. Nàng dịu dàng nói, “Ngươi có thể dốc hết sức đối tốt
với ta, khiến ta vĩnh viễn tin tưởng thế gian còn rất nhiều người lương
thiện, để ta mãi mãi giữ vững phần ngây thơ trong tâm hồn mình, ta cảm
thấy vậy là đủ.”

Trên đời có bao người đến tuổi trung niên thì đã vết thương chồng chất.

Trên đời có bao người khi còn niên thiếu đã khó nói lời yêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.