Phạm Hiên và Chu Cao Lãng thương lượng rất lâu, hơn mười ngày sau
bọn họ mới báo tin cho Cố Cửu Tư.
Ngày đó, Phạm Hiên đích thân tới. Ông mất thời gian xác nhận lại kế
hoạch của Cố Cửu Tư, chỉnh sửa mọi chi tiết thật cụ thể xong mới nói,
“Biện pháp này của ngươi quá mạo hiểm, song nó vẫn là một biện pháp.
Ngươi có thể thử ở Vọng Đô trước. Nếu Vọng Đô thành công, chúng ta sẽ
triển khai ở những nơi khác.”
“Vâng,” Cố Cửu Tư thở phào nhẹ nhõm; kết quả này so với suy tính ban
đầu của hắn đã tốt hơn nhiều.
“Có điều, nếu thử biện pháp này thì Vọng Đô phải chứng minh hiệu quả
của nó. Cuối năm nay, thuế ở Vọng Đô cần đạt được con số sau.”
Phạm Hiên nâng bút viết hai con số.
Tám triệu lượng bạc. Chín mươi vạn thạch[1].
Thu nhập một năm từ thuế của Đại Vinh là tám mươi triệu bạc trắng,
mười vạn binh lính cần ba mươi vạn thạch lương thực trong một tháng. U
Châu có gần hai trăm huyện, vậy mà Phạm Hiên muốn chỉ từ Vọng Đô thu
được một phần mười thu nhập thuế quốc gia và lương thảo một quý của
mười vạn quân.
Cố Cửu Tư lẳng lặng nhìn con số này. Phạm Hiên buông bút, lạnh nhạt
nói, “Ta yêu cầu số bạc lớn như vậy và số tiền này không thể được quyên
góp bởi Cố gia các ngươi. Nếu ngươi có thể xoay xở đủ thì bất kể ngươi
dùng biện pháp gì, cứ thoải mái hành sự, ta giao Vọng Đô cho ngươi. Toàn
bộ Vọng Đô từ binh phòng đến tài chính đều cho ngươi quản lý, nếu ngươi
thành công…”
Phạm Hiên nhìn Cố Cửu Tư, sắc mặt nghiêm túc, “Hộ bộ sẽ có tên của
ngươi.”