Liễu Ngọc Như giơ tay tô lại lông mày, hờ hững nói, “Việc chúng ta làm
giống như đi trên lưỡi đao. Ta đã đi qua cả Thương Châu lẫn Thanh Châu
thì không lý gì lại nhả ra khối thịt mỡ là Dương Châu. Huống hồ, ngươi
nghĩ ta chỉ muốn thu gom lương thực ư?”
Liễu Ngọc Như nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, giọng
điệu bình thản, “Đánh trận thoạt trông phải dựa vào sức mạnh quân sự,
song thực tế chẳng phải cũng cậy nhờ sức mạnh đồng tiền sao? Nếu ta có
thể vơ vét một phần tiền bạc ở Dương Châu thì mai sau Dương Châu sẽ
ngoan ngoãn hơn nhiều, miễn cho U Châu thêm phiền phức.”
Ấn Hồng ngây người, nàng ấy không ngờ Liễu Ngọc Như còn suy tính
như vậy. Nàng ấy thận trọng lên tiếng, “Phu nhân, thật ra đây là việc của
nam nhân. Ngài không cần bận tâm nhiều vậy.”
Giờ đến lượt Liễu Ngọc Như ngẩn ngơ.
Kỳ thật nàng thường xuyên nghe những lời tương tự như Ấn Hồng vừa
nói, thậm chí chính nàng thỉnh thoảng cũng nói. Nhưng hiện giờ không biết
vì sao mà đã lâu nàng chả còn suy nghĩ như thế nữa. Nàng liếc nhìn Ấn
Hồng, mãi mới chậm rãi bảo, “Cứ xem như ta làm vì lang quân đi. Vương
Thiện Tuyền ức hiếp Cố gia đến mức đó, nếu ta tới Dương Châu mà không
trút giận thì chẳng cam lòng nổi.”
Ấn Hồng vừa cười vừa xoa vai cho Liễu Ngọc Như, “Tính tình phu nhân
vẫn y hệt một tiểu cô nương, từ nhỏ đến giờ không hề thay đổi. Tô phu
nhân mà biết sợ sẽ giận lắm.”
“Cho nên,” Liễu Ngọc Như quay đầu liếc Ấn Hồng một cái sắc lẻm,
“đừng để bà biết không thì ta hỏi tội ngươi đấy.”
Ấn Hồng vội vàng gật đầu, hai người cười ầm ĩ như ngày còn nhỏ cùng
nhau chơi đùa. Đúng lúc ấy, bên ngoài thông báo Thẩm Minh đã trở lại.