TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 798

qua. Một trăm người vừa vặn là số lượng của những thương đội hay bôn ba
phương xa, vì vậy sẽ không thu hút sự chú ý quá mức.

Bây giờ tình hình khẩn cấp nên cần dùng kỵ binh hạng nhẹ.

Nếu là trước kia, có mượn người thì cũng chẳng ai cho song hiện tại hắn

rất có uy danh ở Vọng Đô. Hắn lãnh đạo Vọng Đô thành chốn thịnh vượng,
từ trên xuống dưới ai ai cũng khâm phục. Mà người trong quân đội có đầy
đủ lương thực lẫn binh khí thì càng biết ơn hắn, thế nên hắn nhanh chóng
mượn được một trăm kỵ binh hạng nhẹ. Cố Cửu Tư đã chuẩn bị xong xuôi,
hắn dẫn theo Mộc Nam vội vàng ra khỏi thành.

Mộc Nam đi phía sau Cố Cửu Tư, trực giác mách bảo hắn rằng người

này đang nén giận. Hắn cưỡi ngựa ngang hàng với Cố Cửu Tư rồi nhỏ
giọng khuyên, “Công tử, ngài đừng nóng giận.”

Cố Cửu Tư không đáp lại, hắn cưỡi ngựa đi một mạch. Thật lâu sau, hắn

mới lãnh đạm cất tiếng, “Ta không giận.”

Mộc Nam chẳng dám nhiều chuyện nữa, đoàn người thúc ngựa chạy như

bay. Cố Cửu Tư nhìn trăng sáng phía chân trời, trong lòng hơi khó chịu.

Hắn biết vì sao bản thân giận dữ nhưng hắn chẳng thể nói thành lời. Liễu

Ngọc Như đã là thê tử của hắn mà hắn còn muốn ganh đua với người ngoài
vị trí trong lòng nàng thì chính hắn còn thấy mất mặt.

Nhưng hắn chẳng thể khống chế cảm xúc này, hắn biết tại sao Liễu Ngọc

Như gả cho hắn. Trước đây hắn đâu thèm để ý nhưng một khi đã để ý, hắn
lại nhớ tới Liễu Ngọc Như từng vừa khóc vừa nói, Ta vốn có thể gả cho
huynh ấy.

Đến tận ngày hôm nay, hắn vẫn nhớ rõ nỗi tuyệt vọng âm thầm trong

giọng nói của nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.