TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 832

người khác là ta yên tâm. Hai ta có cả một đời, tình cảm ta muốn thì ta sẽ
đích thân giành lấy. Nếu không giành được là do ta chưa đủ tốt, ta sẽ chẳng
thấy oan ức.”

“Đây là chàng tốt với ta,” Liễu Ngọc Như khàn khàn mở miệng, “lòng ta

hiểu rõ.”

“Lòng nàng hiểu rõ vậy mỗi ngày phải nhớ lang quân của nàng tốt với

nàng thế nào. Nhớ kỹ đấy nhé, đừng nhớ mấy chuyện phiền lòng của cha
nàng hay người khác. Chỉ cần nhớ ta tốt là được. Ngọc Như, không phải
nàng không đủ thích ta,” Cố Cửu Tư thở dài, “chẳng qua chuyện tình cảm
giống như tiền bạc, đâu phải ai cũng giàu có. Ta có một trăm văn, ta cho
nàng chín mươi; nàng có năm mươi văn, nàng cho ta hết năm mươi. Điều
này chẳng có nghĩa là ta cho nhiều hơn nàng. Ngọc Như, nàng đã cho ta đủ
nhiều rồi.”

Hắn vừa ôm chặt nàng vừa lẩm bẩm, “Ta thấy đủ.”

“Ta chẳng yêu cầu gì nhiều, chỉ cần nàng đáp ứng ta hai việc.”

“Hai việc gì?”

“Đời này, nàng chỉ thích mình ta thôi.”

“Còn nữa…” Cố Cửu Tư buông nàng ra, chăm chú ngắm nhìn đôi mắt

nàng. Hắn cười sang sảng, rạng rỡ lại dịu dàng, tựa như rạng mây để lộ mặt
trời cho chúng sinh đắm mình trong ánh nắng.

Hắn nói, “Mỗi ngày hãy thích ta nhiều hơn một chút.”

Chỉ thích mình ta, mỗi ngày lại thích ta nhiều hơn một chút, vậy là đủ

rồi.

Chú thích

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.