TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 850

chăm sóc nàng ấy.

Lúc trước nàng ấy thường cười tủm tỉm ưng thuận nhưng hiện tại đứng

cạnh Liễu Ngọc Như, nàng ấy dùng vẻ mặt bình tĩnh trả lời, thoạt trông cực
kỳ cung kính. Liễu Ngọc Như nói một hồi chợt ngừng lại, Diệp Vận ngước
nhìn nàng và mù mờ hỏi, “Sao thế?”

Liễu Ngọc Như đưa lưng về phía nàng ấy. Rất lâu sau, nàng rốt cuộc

nuốt xuống mọi lời muốn nói rồi thở dài, “Không có gì, ta chỉ cảm thấy
ngươi ít nói thôi.”

“Giờ đã khác trước kia.” Diệp Vận cười cười, nét mặt đầy chua xót,

“Thân phận khác thì người cũng khác.”

“Với ta thì ngươi vẫn là ngươi.” Liễu Ngọc Như cất tiếng, nàng chân

thành nhìn Diệp Vận, “Ngươi mãi mãi là bằng hữu của ta.”

Diệp Vận ngẩn người. Lát sau, nàng ấy cúi đầu cười khổ sở, “Ngọc Như,

ta thật lòng không nghĩ ngươi sẽ nói những lời này với ta.”

Nàng ấy thở dài, “Ngươi ở bên Cố Cửu Tư là chuyện tốt.”

“Sao ngươi nói vậy?” Liễu Ngọc Như hơi hiếu kỳ.

Diệp Vận ngồi xuống, tự rót trà cho mình rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng

ấy bình thản nói, “Hai ta từ nhỏ đã chơi với nhau, từ ngày thiếp thất kia vào
cửa nhà ngươi thì tâm tư ngươi nặng nề hơn hẳn. Thật ra ta biết ngươi
muốn cầu cạnh ta lẫn Diệp gia, ngươi ấy à, thích tính kế sâu xa và không
chịu thẳng thắn. Còn ta vì xấu tính nên chẳng có bằng hữu, hai ta ở bên
nhau coi như là đáp ứng nhu cầu của mỗi bên. Song làm bạn tốt một thời
gian dài cũng nảy sinh mấy phần thật lòng. Ta vốn đã kinh ngạc ngoài ý
muốn khi ngươi cứu ta, nay ngươi đã là thái thái của quan gia còn ta thì,”
Diệp Vận cười, ngẩng đầu nhìn nàng, “đời này cứ vậy thôi. Ta thật sự cảm
kích vì ngươi vẫn nguyện ý nói với ta những lời đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.