TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 879

tiền lương mỗi tháng còn hưởng thêm lợi nhuận của Hoa Dung; đến lúc đó
e rằng nàng ấy sẽ chả tình nguyện làm hàng giả.

Với quy mô của Hoa Dung, về sau lại mở rộng, thì một phần lợi nhuận

nhiều hơn hẳn bọn họ đi bán hàng giả. Huống chi còn không có hiểm nguy
hay gánh nặng, chỉ cần chăm chỉ làm việc là được.

Vương Mai nhận thấy lần này Liễu Ngọc Như vì muốn chiêu mộ người

tài mà quả thật bỏ hết cả tiền vốn. Nhưng tại sao lại là Tống Hương chứ?
Đấy là đồ đệ do một tay bà ta dạy dỗ, đồ đệ sao có thể vượt mặt sư phụ mà
đoạt bát cơm của bà ta?

Vương Mai càng nghĩ càng bất bình, bà ta ở bên ngoài đi tới đi lui. Lát

sau, bà ta nghiến răng hạ quyết tâm rồi quay về phòng và cung kính gọi,
“Đông gia.”

Liễu Ngọc Như ra vẻ kinh ngạc, ngẩn người hỏi, “Mai di có chuyện gì

à?”

“Đông gia,” Vương Mai bình tĩnh nói, “có vài việc ta suy đi nghĩ lại vẫn

thấy nhất định phải nói với ngài. Đông gia muốn cất nhắc A Hương thì
không ổn.”

“Tại sao?” Liễu Ngọc Như chớp chớp mắt, vẻ mặt đầy bối rối, “Nhân

phẩm Hương tỷ đoan chính, tay nghề xuất chúng, mọi người đều nhất trí đề
cử. Mai di thấy không ổn điểm nào?”

“Đông gia,” Vương Mai thở dài, “thật lòng thì ta đã do dự từ lâu. Ta tự

tay dạy dỗ A Hương nhưng có nhiều điều không chỉ bảo và che chở cho nó,
đây là sai lầm của ta. Vốn dĩ ta định dành thêm chút thời gian khuyên nhủ,
biết đâu nó sẽ hiểu quay đầu là bờ, nhưng đông gia muốn nâng đỡ nó thì ta
không thể giữ im lặng.”

“Tỷ ấy có vấn đề gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.