TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 90

tổn tâm trí, Cố phu nhân cứ hỏi ta là được.”

Giang Nhu nghe vậy bèn chuyển ánh mắt lên người Liễu Tuyên, bà cười

mà như không cười, “Vậy hiện giờ không phải đại phu nhân trông coi Liễu
gia mà một thiếp thất làm sao?”

Liễu Tuyên im lặng. Ông ta nhớ đến mới nãy bị Giang Nhu đâm chọt

mặt đã đau, giờ mà thừa nhận Trương Nguyệt Nhi quản gia thì mặt càng
đau hơn. Ông ta bất giác nhìn thoáng qua Tô Uyển. Tô Uyển cũng không
nói tiếng nào; quay mặt nhìn một bên, tay nắm chặt thành ghế, đôi mắt
ngậm nước, rõ ràng là dáng vẻ cực kỳ tủi thân.

Liễu Tuyên cảm thấy hơi áy náy, đang muốn mở miệng thì Trương

Nguyệt Nhi đã giành nói, “Cố phu nhân không biết chứ đại phu nhân nhà ta
sức khoẻ kém, thường ngày luôn để ta giúp đỡ.”

“Nhờ ngươi giúp cả chuyện của hồi môn của nữ nhi ruột thịt?”

Giang Nhu hỏi thăm, trong mắt là ý cười khiến người khác khó chịu.

Liễu Tuyên nhịn chả nổi, đột nhiên quát, “Cố phu nhân nói chuyện, ai cho
bà chen vào?”

Câu này làm Trương Nguyệt Nhi ngây người, bà ta chưa từng nghĩ Liễu

Tuyên có thể nặng lời như vậy với mình. Bất chợt, bà ta liên tưởng đến
chuyện gần đây Liễu Tuyên hay ghé thăm Tô Uyển. Bà ta lập tức cảm thấy
giữa Liễu Tuyên và Tô Uyển dường như tồn tại sự thân mật không thể cho
ai biết.

Chục năm qua, bà ta quen sống xuôi chèo mát mái ở Liễu phủ nên giờ

tức tối nghiến răng quay đầu đi, dứt khoát ngậm chặt miệng.

Liễu Tuyên thấy bà ta không nói lời nào cũng vui vẻ hơn, ông ta khẽ ho,

“Phu nhân, nếu bà quản việc chuẩn bị của hồi môn thì cứ ngồi bàn bạc
thêm với Cố phu nhân.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.