TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 91

Nghe vậy Tô Uyển quy củ đáp, “Đa tạ lão gia.” Rồi bà cùng Giang Nhu

thương lượng.

Tô Uyển không phải người được đằng chân lân đằng đầu. Bà ước chừng

số lượng tiền tài Cố gia đưa không quá lớn, nhưng dựa vào khế ước cùng
khế đất của họ thì cũng cần giả bộ khoa trương để giữ thể diện. Giang Nhu
đạt được mục đích nên khi ra về vô cùng cao hứng. Bà vừa rời khỏi,
Trương Nguyệt Nhi làm loạn ngay. Bà ta phẫn nộ nói, “Thế này chẳng phải
bà ta chả chịu nhả ra gì hết sao? Chúng ta còn phải cho không của hồi môn,
đây là gả nữ nhi hay dâng bạc?”

“Bà đừng chộn rộn,” Liễu Tuyên đau đầu vì Trương Nguyệt Nhi. Mấy

năm gần đây, Trương Nguyệt Nhi ngày càng phách lối, há miệng ngậm
miệng đều để nói chuyện tiền bạc. Bà ta căn bản không thể sánh bằng Vân
Vân, thậm chí người trầm lặng như Tô Uyển còn tốt hơn.

Trong lòng Liễu Tuyên không tự chủ được mà so sánh. Song ông ta vẫn

còn cảm tình với Trương Nguyệt Nhi, lại nghĩ tới tiền của Cố gia, liền bất
mãn nói với Tô Uyển, “Phu nhân, số tiền này bà nên mặc cả với bà ta.”

“Lão gia,” Tô Uyển thở dài, “tranh giành một khoản tiền thì nhận được

tiền, nhưng lại vứt bỏ toàn bộ mặt mũi Liễu gia. Lão gia còn có tiền đồ,
không thể vì lợi ích trước mắt mà lưu lại vết nhơ cả đời. Ngài đừng lo
chuyện tiền bạc, ta sẽ dùng của hồi môn của mình để trợ cấp Ngọc Như.”

Một người vì tiền mà cãi vả, một người vừa nghĩ đến tiền đồ cả đời của

trượng phu vừa muốn dùng tiền của mình phụ giúp; ai cao ai thấp đã rõ
ràng.

Liễu Tuyên chợt cảm thấy, trước kia mắt mình bị mù sao?

Ông ta hơi bực bội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.