TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 920

“Loạn thần tặc tử,” Cố Cửu Tư “xì” một tiếng, khinh miệt nói, “mà cũng

dám nói cho ta một con đường sống? Các ngươi tự ngắm nghía bộ dạng chả
bằng heo chó của mình đi, bị Phạm đại nhân đánh tơi bời tan tác nên chả
dám trực diện đối đầu rồi nghĩ ra biện pháp xấu xa này để tìm đường sống
cho mình. Thế mà còn nói tha cho chúng ta? Ngươi tỉnh táo lại chút, có
phải quãng đường năm trăm dặm nhiều cát quá làm mù mắt hay sông đào
bảo vệ Đông Đô khiến não ngập nước không? Một đám cẩu tặc mưu phản
còn dám nói cho mệnh quan triều đình một con đường sống?!”

“Ngươi!” Lương Vương giận dữ tiến lên trước một bước.

Một nam tử mặc áo xanh đứng cạnh nhanh chân chạy lại ngăn cản ông

ta, hắn nhỏ giọng khuyên, “Vương gia đừng tức giận, thằng nhãi này muốn
khích tướng ngài.”

Lương Vương nghe vậy bèn thoáng dừng lại, Cố Cửu Tư thấy phản ứng

của ông ta thì như sợ ông ta chưa đủ phẫn nộ liền nhanh nhảu nói, “Sao im
re thế? Chẳng nói gì đồng nghĩa với chột dạ và ngầm chấp nhận đúng
không? Chạy trốn từ Đông Đô tới đây chắc khó khăn lắm nhỉ? Các ngươi
đói bụng chưa? Thành Vọng Đô chúng ta luôn khoan dung, đối đãi lưu dân
tử tế. Các ngươi sớm buông vũ khí để cải tà quy chính thì vẫn là người,
đừng đi theo súc sinh để làm súc sinh nữa!”

Câu chửi này khiến biển người phía sau Lương Vương bắt đầu xôn xao.

Ban nãy mắng Lương Vương, giờ lại mắng tất cả bọn họ!

Có binh lính tính khí nóng nảy nhịn không được bèn gầm lên chửi lại Cố

Cửu Tư, “Tiểu bạch kiểm[1] nhà ngươi nói hươu nói vượn cái gì đó?!”

“Tiểu bạch kiểm nói hươu nói vượn, mặt giống con heo như ngươi thì

không nói bậy?”

Tai Cố Cửu Tư cực nhạy, vừa bị chửi cái liền đốp chát lại ngay. Ai mắng

chửi hắn cũng đáp trả, nhất thời thành ra một người đấu võ mồm với rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.