TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 962

Lời này khiến mọi người chần chừ, Liễu Ngọc Như hiểu rõ bọn họ đang

nghĩ gì.

Ra chiến trường là đánh cược tính mạng, nàng nghiến răng, nhịn không

được mà nói, “Các ngươi cho rằng ru rú trong nhà thì sẽ bình an à?! Hạng
người như Lương Vương mà phá được thành, các ngươi có tin toàn bộ dân
Vọng Đô sẽ chết sạch chả còn một mống không!”

“Chuyện này…đâu chắc chắn.” Có người lí nhí, “Nếu Cố đại nhân đầu

hàng…”

“Có đầu hàng thì Lương Vương cũng sẽ chẳng tha chúng ta! Tại sao ông

ta muốn đánh Vọng Đô? Không cần tiền tài, không cần nữ nhân, ông ta đến
cứu tế bá tánh như một bậc quân vương bác ái chắc?!”

Liễu Ngọc Như hét lên, “Các ngươi chưa từng chứng kiến những thành

trấn bị Bắc Lương đoạt lấy hay không biết lúc Lương Vương tấn công
Đông Đô đã san bằng bao nhiêu cái thành? Ông ta tốn sức lực như vậy để
đánh chiếm Vọng Đô mà các ngươi còn tưởng mình có thể bình an vô sự ư,
đây là nằm mơ giữa ban ngày!”

Liễu Ngọc Như nói làm mọi người do dự, nàng gật đầu, “Được, ta hiểu

rồi. Người không vì mình, trời tru đất diệt.”

Nàng rút ngân phiếu từ trong ngực ra, thét lớn, “Chúng ta tiêu tiền mướn

các ngươi. Hôm nay hãy lên cổng thành nhìn xem những tướng sĩ đó vào
sinh ra tử che chở cho các ngươi, nhìn xem trượng phu của ta dùng tính
mạng bảo vệ mọi người! Ai cầm đao chém chết một người được một lượng
bạc, các ngươi phụ ta khiêng một thương binh được mười văn. Đi hay
không!”

“Ta đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.