TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 963

Một nam nhân cao lớn trong đám người đột nhiên lên tiếng, hắn đứng ra

dõng dạc nói, “Liễu lão bản, ngươi không cần nói chuyện tiền nong. Nếu ta
sống sót thì đây là việc phải làm, không cần đưa tiền. Nếu ta chết, ngươi
hãy đưa tiền cho nương tử và lão nương của ta.”

“Nếu ngươi chết, ta sẽ thu xếp chu toàn cho bọn họ, đảm bảo cả đời

không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền.”

Liễu Ngọc Như quyết đoán tuyên bố, một lão thái bà lao ra khóc lóc,

“Đừng con ơi, chiến trường hiểm ác…”

“Nương,” nam nhân kia vỗ vỗ tay lão thái bà, bình tĩnh nói, “con đi bảo

vệ người lẫn thê nhi, người đừng lo lắng.”

“Ta cũng đi.”

Nam nhân vừa dứt lời, nữ tử đứng bên cạnh hắn cũng tiến lên. Nàng ấy

giao con lại cho lão thái bà rồi ngước nhìn nam nhân ở cạnh mình, “Nếu
chàng gặp chuyện, ta sẽ khiêng chàng trở về.”

Nam nhân cười thành tiếng, có người tiên phong nên xung quanh ngày

càng nhiều người hưởng ứng.

Liễu Ngọc Như vừa nhìn bọn họ vừa liên tục gật đầu. Nàng không nói

nên lời cảm xúc hiện tại, chỉ thấy có nỗi buồn trào dâng và kết tủa thành sự
chua xót nghẹn ở cổ họng. Nàng lùi một bước, khom lưng trước mọi người
và chân thành nói, “Ngọc Như cảm tạ các vị.”

“Liễu lão bản cứ đùa,” có người bảo, “đây cũng vốn là thành Vọng Đô

của chúng ta. Chúng ta đều khắc ghi trong đầu những gì ngài và Cố đại
nhân làm cho chúng ta.”

Liễu Ngọc Như nghe mà không thể nhịn cười, nàng chợt cảm thấy hết

thảy đều đáng giá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.