TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 965

Diệp Thế An vừa dứt lời, Cố Cửu Tư liền nghe tiếng Liễu Ngọc Như gọi.

Cả hắn lẫn Diệp Thế An đồng thời quay đầu lại, bọn họ nhìn thấy Liễu
Ngọc Như dẫn theo người khiêng cáng đi lên. Liễu Ngọc Như đứng đầu
hàng, các nữ nhân mang cáng lên trên cổng thành rồi rất kỷ luật nâng
thương binh và di chuyển bọn họ dưới sự chỉ huy của Ấn Hồng.

Cố Cửu Tư cùng Diệp Thế An ngỡ ngàng, Liễu Ngọc Như đặt tay trước

người và mỉm cười, “Ta sợ không đủ người nên dẫn bá tánh trong thành
đến hỗ trợ.”

“Đừng sợ,” thanh âm Liễu Ngọc Như êm dịu, khiến người nghe nhớ tới

cành liễu nhẹ nhàng lay động vào ngày xuân ở Dương Châu, “hai mươi vạn
bá tánh trong thành đều ở đây.”

Nghe được lời này, không chỉ Cố Cửu Tư và Diệp Thế An mà đôi mắt

các tướng sĩ đang đứng cạnh bắn tên cũng ngấn lệ.

“Ừ.”

Cố Cửu Tư khàn khàn cất tiếng. Hắn ngắm nhìn Liễu Ngọc Như, cô

nương dưới ánh trăng đẹp đến mức phảng phất như một ảo ảnh.

Hắn đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình quá may mắn.

Có thể gặp được người này.

Hắn nhịn không được mà cười sảng khoái.

“Ta không sợ.”

Phía sau hắn có hai mươi vạn bá tánh của Vọng Đô, có Liễu Ngọc Như.

Dù phải đối mặt với thiên quân vạn mã hắn cũng chẳng sợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.